Chương 542: Đến Nhà Thăm Hỏi (4)
Chương 542: Đến Nhà Thăm Hỏi (4)
Chương 542: Đến Nhà Thăm Hỏi (4)
Xuân Hỉ gật đầu, sau đó thì quay người mà lấy hộp trà ra để đưa cho nàng.
Sau khi Chu Oánh nhận nó, thì nàng liền dùng thần thức quét qua, và quả nhiên là trong lá trà phát hiện ra không ít thức khác, nàng nhìn thấy được nó rất giống với lá trà phổ nhỉ, nhưng lại không phải là lá của trà phổ nhĩ.
Sau đó nàng lại lấy một nắm nhỏ, mà dùng tay để gói lại, rồi để lên người và nói: "Cất đi nhé."
Sau khi Xuân Hỉ cầm lấy hộp trà mà lui xuống, thì Dương Uyển Ninh đã mặc lên người một bộ y phục màu xanh đậm, hơn nữa nó còn là một chiếc váy cổ chéo và cứ thể mà nàng ấy bước ra.
Tuy nhiên nó không những không khiến nàng ấy trông già đi khi mặc nó, mà ngược lại bởi vì nàng ấy trông vừa trắng lại vừa cao gầy, cho nên nó lại khiến nàng ấy càng thêm mềm mại hơn.
Chu Oánh thấy vậy thì liền bảo Xuân Hỉ cùng nàng đi về phía trước.
Đợi khi họ đến nhà của lão Thôi thị, thì Thôi thị cùng Dương Uyển Ngọc cũng đã đến rồi.
Sau khi Dương Uyển Ninh bước tới hành lễ mọi người, thì Cố Thừa Duệ liền đứng dậy nói: "Cố phụ, trời không còn sớm nữa, vậy chúng cháu không làm phiền nữa, khi nào có thời gian thì chúng cháu sẽ đến nhà thăm hỏi."
"Đây là lần đầu tiên đến nhà, vậy mà lại có thể để mọi người ra cửa với cái bụng trống rỗng rồi, hay là hãy ăn cơm trưa rồi hãy đi nhé." Thôi thị đứng dậy và nói một cách lịch sự mặc dù răng bà ta đang ngứa ngáy vì hận thù.
"Đa tạ Thôi thẩm, nhưng hôm nay chúng cháu còn phải đến thăm An lão vương phi.
Đúng rồi, đúng lúc Uyển Ninh không có chuyện gì, vậy xin cho chúng cháu mang muội ấy đi cùng qua đó nhé, quay về chúng cháu sẽ lại đích thân tiễn muội ấy quay về." Chu Oánh cười đáp lại.
Thôi thị biết bọn họ muốn đi thăm An lão vương phi, cho nên lập tức kéo Dương Uyển Ngọc đứng dậy và nói: "Như vậy nhé, nếu đã là đi đến An vương phủ, vậy thì Uyển Ngọc cũng nên đi cùng mọi người."
Dương Uyển Ninh đang định mở miệng ngăn cản, Chu Oánh cười đáp lại: "Được rồi, các nàng ấy cũng cùng tuổi với công chúa Minh Ngọc, tới đó vừa vặn có thể nói chuyện."
Vừa nhắc đến công chúa Minh Ngọc, Dương Uyển Ngọc liền nghĩ đến sự nhục nhã mà nàng ta phải chịu trong yến tiệc cung đình, lập tức lắc đầu nói: "Ta không đi, buổi chiều ta đã hẹn với các tiểu tỷ muội cùng nhau tập múa. Hôm khác có cơ hội ta sẽ đi."
"Cũng được, lần sau có cơ hội chúng ta đi cùng nhau." Sau khi Chu Oánh nói xong, cáo biệt với ba người, sau đó quay người cùng Dương Uyển Ninh đi ra ngoài.
"Dương nãi nãi, cô phụ, Thôi di nương, xin cáo từ." Cố Thừa Duệ ôm quyền cáo biệt mọi người, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Thôi di nương thấy vậy trực tiếp phái ma ma thiếp thân tiễn bọn họ ra ngoài.
Sau đó hắn nhìn về phía Dương Uyển Ngọc nói: "Ngươi có chuyện gì vậy? An lão vương phi là biểu muội của Thái hậu, quan hệ giữa hai người rất tốt, nhất định phải để lại ấn tượng tốt trước mặt bà ấy."
"Bà ấy nói tốt một câu, người nhất định có chỗ đứng vững chắc ở phủ Đại hoàng tử."
"Có công chúa Minh Ngọc ở đó, bà ấy không có khả năng có ấn tượng tốt đối với ta." Dương Uyển Ngọc bĩu môi, sau đó liền kể cho bà ấy nghe chuyện lần trước mình bị công chúa Minh Ngọc làm nhục trước mặt mọi người trong yến tiệc.
"Các người đang làm gì vậy? Có chút đầu óc nào không?" Dương Thế Thành nghe xong, vẻ mặt xấu hổ nhìn chằm chằm mẫu tử hai người bọn họ.
"Bây giờ không phải nửa kinh thành này nói Dương Thế Thành ta là kẻ ăn bám sao?"
"Đôi tiểu phu thê này không đơn giản, về sau chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút." Lúc này lão Thôi thị mới nói.
Dương Thế Thành sửng sốt một lúc, rất nhanh đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ấy.