Chương 541: Đến Nhà Thăm Hỏi (3)
Chương 541: Đến Nhà Thăm Hỏi (3)
Chương 541: Đến Nhà Thăm Hỏi (3)
Xuân Hỉ nhìn thấy nàng thì có chút giật mình, sau đó thì làm ra dáng vẻ khó tin mà lên tiếng: "Biểu phu nhân, sao người lại đến đây rồi ạ?"
"Hôm nay ta đặc biệt tới thăm Dương phủ, tiểu thư nhà ngươi đâu?"
"Đang tự chơi cờ với chính mình trong phòng, nô tì sẽ đưa người đến đó ngay bây giờ ạ." Xuân Hỉ nói xong thì liền dẫn nàng đi vào phòng.
Dương Uyển Ninh nghe thấy có chút động tĩnh thì nhìn qua và sau khi nàng ấy nhìn thấy Chu Oánh thì liền lập tức xoay người mà nói: "Biểu tẩu? Khách quý nha, mau ngồi xuống đi ạ"
Sau đó thì nàng ấy nhìn về phía của Xuân Hỉ và nói: "Đi pha một ít trà Phổ Nhỉ mà lần trước thiếu gia đã lấy qua đây, sau đó thì đi lấy một chút điểm tâm." (Chè Phổ Nhỉ là một loại trà được sản xuất ở vùng Vân Nam, Trung Quốc, được ép thành từng bánh. )
"Vâng, thưa tiểu thư." Xuân Hỉ đáp lại một tiếng rồi lại quay người đi ra ngoài.
Dương Uyển Ninh ngồi xuống rồi nói: "Nghe nói các người đã chuyển nhà rồi, tiểu muội đang nghĩ cách để tìm cơ hội đến nhà chúc mừng nè."
"Tin tức của muội cũng khá nhanh đó, hôm qua vừa mới chuyển, sau này có thời gian thì qua đó chơi nhé."
"Nhất định, đúng rồi, biểu tẩu có biết đánh cờ không, có muốn lại đây chơi một ván không ạ?"
Chu Oánh lắc đầu và nói: "Ta thực sự không biết chơi cờ vây, bởi vì nó quá phí sức để suy nghĩ rồi."
Sau khi phát hiện ra ở bên ngoài cửa sổ đang có bóng dáng của nha hoàn đang di chuyển, thì trong lòng thầm nghĩ nàng ta đang để mắt tới nàng, cho nàng liền giả vờ cười một cách giễu cợt rồi nói: "Xem ra ở chỗ này của muội chuột có không ít."
Dương Uyển Ninh nhìn theo ánh mắt của nàng, thì đúng lúc nhìn thấy một bóng người đang lẩn trốn, thế là nàng ấy mỉm cười rồi nói: "Chỉ là một đàn thú không thể nhìn thấy ánh sáng mà thôi."
"Vậy muội phải cẩn thận, cẩn thận coi chừng bị nó đào khoét."
"Sẽ cẩn thận."
Trò chuyện một hồi, thì Chu Oánh hỏi: "Một lát nữa chúng ta cần phải đi một vòng đến An Vương phủ, muội có muốn đi cùng không?"
Dương Uyển Ninh vừa nghe đến An Vương phủ, thì lập tức nghĩ tới số phận của Minh Ngọc công chúa.
Nghĩ lại về sự giúp đỡ hào phóng lần trước của nàng ấy, thì cuối cùng nàng ấy cũng quyết định kết bạn với nàng ấy, và sau này sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn vận mệnh bi thảm của An Vương phủ, cho nên nàng ấy đứng dậy và nói: "An Vương phủ, ta thực sự có thể đi được chứ?"
"Đương nhiên, muội không còn nhỏ nữa, ra ngoài giao du thêm hai vị bằng hữu nữa đi, đừng ở nhà suốt ngày."
"Muội biết rồi, vậy tẩu đợi một lát, muội sẽ đi thay y phục rồi quay trở lại." Dương Uyển Ninh nói xong thì lập tức đi vào phòng để thay y phục.
Sau đó Xuân Hỉ liền bưng trà và điểm tâm đi vào.
Chu Oánh thấy màu sắc của trà rất đẹp, cho nên liền cầm tách trà lên mà vừa cẩn thận thổi, vừa cẩn thận nhấp một ngụm.
Mùi vào trong thì đặc, sau đó nhàn nhạt, nhưng hương vị thì lại đậm và mãnh liệt.
Sau khi uống vào thì má sẽ đầy nước bọt, còn nước trà thì lại có độ nhớt cao, khi vào cổ họng thì lại trơn và sảng khoái, ngoài có tác dụng ngọt lâu, thì còn lại thì nó là loại trà ngon hiếm thấy.
Nhưng cuối cùng khi nàng uống xong thì lại cảm thấy có chút nhàn nhạt của vị chát, điều này đáng ra không nên xảy ra.
Lúc đầu, nàng còn tưởng là do mình tưởng tượng, nhưng sau khi uống một ngụm thì nàng phát hiện ra vẫn còn vị chát đó.
Sau đó nàng liền nhìn về phía Xuân Hỉ mà nói: "Xuân Hỉ, loại trà này không tệ, ngươi mang qua đây ta xem qua, lát nữa khi quay về ta sẽ mua một ít."
"Nếu người thích, thì nô tì sẽ gói cho người một ít là được rồi ạ."
"Vậy thì không thể được, đây là thiếu gia của các ngươi tặng quà, tượng trưng cho tình nghĩa của đệ đệ dành cho tỷ tỷ, ta làm sao có thể cướp đi ân tình của người khác được."