Chương 548: Đặt Tên
Chương 548: Đặt Tên
Chương 548: Đặt Tên
"Ngươi nói rất đúng. Mỗi lần ta thua hắn ta cũng là vì khí lực của hắn, sức chịu đựng cũng lờn. Nếu không thì chưa phân rõ ai thua ai thắng đâu." Minh Ngọc vỗ tay nói.
"Ngươi phải thừa nhận đi, thể lực và sức chịu đựng của nữ nhân luôn kém hơn nam nhân, cho nên đừng lãng phí sức lực thành lập nữ binh gì nữa." Dương Trạch Bằng tỏ vẻ đắc ý nói.
"Hừ, cứ chờ xem. Bắc Liêu có thể làm được thì ta cũng có thể." Minh Ngọc không cam lòng nói.
"Kỳ thực, chiến đấu không nhất thiết phải dựa vào thể lực, nếu biết tứ lạng bạt thiên cân, khí lực dù nhỏ đến đâu cũng có thể rung chuyển được voi." Lúc này Chu Oánh mới nói.
"Tứ lạng bạt thiên cân?" Minh Ngọc nghe xong cúi đầu trầm tư.
"Giống như những cái cân mà chúng ta thường dùng, một quả cân nhỏ có thể tương đương với vật nặng một hai trăm cân."
Dương Trạch Bằng nghe xong lời này, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Chu Oánh.
Lúc này có người đi tới mời bọn họ tới phía trước ăn cơm.
Đoàn người trực tiếp đi về phía trước, bởi vì lão vương phi vẫn chưa tỉnh lại, cho nên là An vương phi bồi tiếp bọn họ ăn cơm.
Bữa ăn cũng đơn giản, chỉ có bốn món đồ ăn, một món canh là món chính. .
Sau khi dùng bữa xong, Minh Ngọc hẹn hai ngày nữa sẽ tổ chức yến tiệc thăng quan, sau khi cùng Chu Oánh bàn bạc xong, nhóm bốn người Cố Thừa Duệ liền cáo từ.
Sau khi đưa hai người chủ tớ Dương Uyển Ninh đến trước cổng Dương phủ, đôi tiểu phu thê mới quay người trở về nhà.
Nhưng Cố Thừa Duệ chỉ nghỉ ngơi một lát, sau đó lại lấy bốn cân đồ ăn nhẹ đi đến học viện tìm phủ y.
Mặt khác, Chu Oánh đến tìm Thu Nương, xác nhận tất cả những hạ nhân vừa mua đều được chuyển sang tên nàng, sau đó mới thu lấy văn tự bán mình.
Sau đó nàng lại nói: "Thu ma ma, đã sắp xếp ổn thoả cho các nàng chưa?"
"Xong rồi, thiếu đồ vật gì, lão thân đã cho bổ sung đủ rồi."
"Quần áo cũng yêu cầu làm theo thiết kế của người, có lẽ phải ba ngày nữa mới có thể đưa đến."
"Được rồi, ngươi và Chu thúc giúp ta trông chừng bọn họ, nếu có kẻ nào không thành thật, chúng ta cũng không thể giữ lại."
"Lão thân biết rồi." Thu ma ma nói đến đây lại hỏi: "À đúng rồi, chỉ cỏ hai nha hoàn thôi sao, có cần mua thêm mấy người nữa về không?"
"Không cần đâu, lương thực có hạn, có thể bớt thì bớt đi."
"Cũng đúng." Thu ma ma nghe tới chuyện lương thực lập tức không nói thêm gì nữa.
Sau khi Thu ma ma rời đi, Chu Oánh gọi hai nha hoàn đang trực trong viện đến hỏi: "Các ngươi còn người nhà không?"
"Bẩm phu nhân, lúc nô tỳ lên năm đã bị người trong nhà làm văn tự bán đi, cho nên có người nhà cũng giống như không có, nô tỳ cũng không biết bây giờ bọn họ còn sống hay đã chết." Người biết trù nghệ kia trả lời.
Chu Oánh gật đầu nói: "Nhớ kỹ, sau này nếu như gặp lại, cũng không được phép lấy danh nghĩa ngươi trong phủ làm ra bất cứ chuyện ức hiếp gì."
"Tất nhiên, nếu bọn họ thực sự gặp khó khăn, ngươi có thể nói cho ta, ta sẽ giúp các ngươi."
"Nô tỳ nhớ kỹ."
"Sau này ngươi nên đổi tên thành Quỳ Hoa. Quỳ Hoa hướng về phía mặt trời, hy vọng ngươi cả một đời không bệnh tật không tai hoạ, vĩnh viễn được sống dưới ánh mặt trời." Su khi Chu Oánh nói xong, lại nhìn về phía người biết võ công.
"Bầm phu nhân, từ nhỏ nô tỳ đã theo chân tạp kỹ đi mãi nghệ, về sau chủ gánh không còn, chúng ta cũng tản đi, cuối cùng vì mưu sinh đành phải tự mình làm văn tự bán thân."
"Vậy tại sao lúc trước ngươi không tìm người gả đi? Chẳng phải tốt hơn làm hạ nhân sao?"
"Nô tỳ, nô tỳ, lúc luyện công không cẩn thận để bị thương, đời này không thể nào sinh nở được nữa..." Nói đến đây nàng ta vén y phục của nang lên.
Chu Oánh nhìn thấy trên bụng dưới của nàng ta có hai vết sẹo, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại bị thương?"
"Nô tỳ bị dao rơi trúng."