Chương 549: Không Người Nào Có Thể Đi Vào
Chương 549: Không Người Nào Có Thể Đi Vào
Chương 549: Không Người Nào Có Thể Đi Vào
Chu Oánh nghe xong liền gật đầu hỏi: "Trước đây ngươi từng làm việc trong phủ chưa?"
"Đã từng làm, nhưng bởi vì sức ăn của nô tỷ quá lớn, cho nên bị đuổi về."
Chu Oánh nghe xong nhìn thể trạng xấp xỉ nam nhân của nàng ta, hiểu rõ gật đầu nói: "Sau này gọi ngươi là Thạch Trúc đi."
"Cây thạch trúc là loài hoa có sức sống mãnh liệt nhất, ta hy vọng người có thể sống kiên cường giống như nó."
"Chỉ cần ngươi một mực trung thành, sau này về già chúng ta sẽ giúp ngươi dưỡng lão."
"Tạ ơn chủ nhân ban tên, nô tỳ thề sống chết trung thành với chủ nhân." Thạch Trúc lập tức hành lễ nói.
"Không cần phải thề sống chết, chỉ cần tận tâm làm tốt công việc của mình là được."
"Từ nay về sau người làm ban sai đi theo bên cạnh ta."
"Về phần Quỳ Hoa, mọi việc lớn nhỏ trong nội viện đều giao cho ngươi quản lý, ngoài ra, ngươi có thể tìm Thu ma ma gọi một bà tử tời giúp đỡ người làm mấy việc nặng nhọc."
"Các ngươi xuống dưới làm việc đi."
"Vâng." Hai người đồng thanh đáp lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Sau khi các nàng rời đi, Chu Oánh rót hai tách trà, uống xong liền đi vào trong phòng luyện chữ.
Bên kia, sau khi Dương Uyển Ninh và Xuân Hi trở về nhà, bọn họ cũng không trực tiếp đi về tiểu viện của mình mà đi đến lương đình bên cạnh ao hoa sen ở hậu viện.
Sau khi xác định bốn phía xung quanh không có ai, Dương Uyển Ninh mới hỏi: "Xuân Hi, bình thường ngoại trừ ngươi có thể đụng đến bình đựng lá trà kia, còn có ai có thể tiếp xúc nữa?"
"Có Xảo Nhi, tiểu nha hoàn ở phòng bếp."
"Xảo Nhi, chính là tiểu nha hoàn mười ba tuổi kia phải không?"
"Đúng vậy, bởi vì bình thường đều pha trà trong bếp nên nô tỳ không tránh nàng ta."
"Ngươi để mắt tới nàng ta, nhìn xem có phải nàng ta làm không. Tóm lại, từ chỗ nàng ta nhất định sẽ tìm được kẻ đứng sau bày trò." Dương Uyển Ninh nói đến đây, ánh mắt loé lên một tia lạnh lẽo.
Bởi vì nàng ấy cảm thấy mẫu thân nàng ấy có lẽ không phải chỉ là chết cóng mà là có liên quan đến cỏ hàn băng.
"Nô tỳ hiểu rồi."
"Sau này lưu tâm một chút, nhất là về phương diện ăn uống, ngươi cũng phải cẩn thận, đồ gì không rõ nguồn gốc không cho vào cửa."
"Vâng."
Sau đó, hai người lại hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới đứng dậy trở về tiểu viện của mình.
Phía bên kia, ngay khi Kiều ma ma chậm rãi trở về trong nội viện, đang muốn trốn vào trong phòng bếp, Chu Giai Thanh đang đợi bẩm báo lập tức gọi bà ta vào hỏi: "Sao rồi? Đã sắp xếp được bao nhiêu người vào đó rồi?"
"Một... một người đều... không thể vào được." Kiều ma ma cúi đầu thận trọng trả lời.
Chu Giai Thanh nghe xong sửng sốt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không có người nào vào đó được vậy?"
"Nô tỳ, nô tỳ cũng không biết, nghe nói lúc bọn họ chọn người rất đơn giản, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể loại bỏ rất nhiều người."
"Bọn họ thậm chí còn không mua đủ cho số người họ muốn."
"Phê vật, nói như vậy vậy ngươi còn chưa tìm ra được nguyên nhân sao?"
"Xem ra chỉ có hai lý do, một là yêu cầu biết trù nghê, hai là phải biết võ công."
"Nhưng người mà nô tỳ sắp xếp vào đó, là một người biết trù nghệ, nhưng không biết tại sao nàng ta lại bị loại ngay từ vòng đầu tiên."
"Từ khi nào Chu Oánh trở nên tinh tường như vậy?"
Kiều ma ma nghe xong lời này cúi đầu xuống, thành thật mà nói, bà ấy cũng không hiểu tại sao Chu Oánh lại hoàn toàn tránh được người mà bà ta đá sắp xếp qua đó.
"Đi xuống hỏi thăm một chút, đợi lần sau nàng ta mua người." Chu Giai Thanh tức giận xua tay nói.
Kiều ma ma ngay lập tức đáp lại rồi chạy ra.
Chu Giai Thanh thấy dáng vẻ vội vàng tránh né của bà ta, hừ lạnh một tiếng nói: "Lá gan không lớn, dã tâm cũng không có, không làm được việc lớn."
Sau này nàng ta phải nghĩ cách đối phó với Chu Oánh.