Chương 556: Suy Nghĩ Kĩ Càng.
Chương 556: Suy Nghĩ Kĩ Càng.
Chương 556: Suy Nghĩ Kĩ Càng.
"Phụ thân, có phải ai đã nói gì ở bên tai người hay không?"
Diêm Chí Vũ kinh ngạc hỏi ông ấy.
Diêm đại nhân tức giận nói:
"Phụ thân của con xuất thân từ trên chiến trường, cũng đã lăn lộn nữa đời người rồi, bây giờ còn là tâm phúc của hoàng thượng, chẳng lẽ con cảm thấy ta là một ông già ngu xuẩn à?"
Ông ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con quay về phòng suy nghĩ kĩ mọi chuyện đi, lần này hoàng thượng ban hôn, không phải là chuyện đùa."
Cho nên con và Tôn Diệu Khả không thành thân được, nàng ta chỉ có thể gả cho Tam hoàng tử.
Diêm Chí Vũ nghe xong liền im lặng.
Diêm đại nhân thấy hắn ta như thế, phất tay nói.
"Về phòng đi, nhớ suy nghĩ thật kĩ."
"Trừ khi hai đứa không muốn sống một cuộc sống sung sướng, làm một đôi uyên ương không ai biết, hơn nữa còn là một đôi uyên ương bị giết lúc nào cũng được, và con hãy nhớ, con là trưởng nam của Diêm gia, là trụ cột của Diêm gia."
Diêm Chí Vũ gật đầu, xoay người ra khỏi phòng của phụ thân.
Sau đó hắn ta đi đến thư phòng của mình, lấy giấy với bút ra viết rồi lại vẽ tầm hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng hắn ta cũng đã hiểu ra, cầm lấy tờ giấy đã viết ra xé đi, xé xong lại ngồi hai canh giờ, rồi viết một bức thư gửi cho Tôn Diệu Khả.
Sáng sớm hôm sau đưa cho mẫu thân, liền đi đến doanh trại.
Mẹ Diêm nhìn thấy lá thư trong tay, cảm thấy lo lắng.
Bởi vì bà ta thấy con trai nhà mình râu ria xồm xòa, nhìn rất chán nản, nên bà ta cũng đã đoán được nội dung của bức thư rồi.
Nhưng vì tương lai của hai nhà, cũng muốn cho Tôn Diệu Khả một câu trả lời, nên bà ta vẫn cố gắng đến phủ Tôn gia, tự mình đưa bức thư cho Tôn Diệu Khả.
"Kiếp này hai đứa không có duyên, hy vọng kiếp sau có thể ở bên nhau."
Nói xong bà ta cũng không dám ngồi lại, chỉ đứng dậy vỗ vai Tôn phu nhân xong chạy ra khỏi cổng.
Tôn phu nhân nhìn thấy trong lòng liền hiểu rõ, mặc dù tức giận với Diêm gia, nhưng cũng hiểu rõ, sau đó bà ta nhìn Tôn Diệu Khả chằm chằm, sợ nàng ta làm chuyện dại dột.
Tôn Diệu Khả cũng đã đoán được ý của Diêm Chí Vũ, nên khi mở bức thư ra, nhìn thấy dòng chữ quen thuộc kia, nàng ta cảm thấy mình không đọc được, cũng không hiểu bên trong viết gì.
Nước mắt cũng giống như hạt trân châu, rơi xuống.
Tôn phu nhân thấy rất đau lòng, nhưng bà ta biết, cánh cửa này nữ nhi nên tự bước qua, nên bà ta cũng chỉ im lặng ngồi nhìn, cũng không tiến lên an ủi.
Một tiếng sau, Tôn Diệu Khả bình tĩnh lại, rồi nghiêm túc đọc bức thư đã bị nước mắt làm ướt.
Trong thư không hề nhắc đến tình yêu, mà chỉ phân tích cho nàng ta hiểu mọi chuyện.
Cuối cùng có nói một câu, bọn họ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa mà lớn lên, nên bây giờ phải báo đáp phụ mẫu, báo đáp gia tộc, không nên quá ích kỷ.
Tôn Diệu Khả đọc ba lần, xong sai Thanh Đào lấy đèn ra đốt.
Sau đó nằm xuống nói: "Nương, con mệt quá, con muốn ngủ."
Tôn phu nhân nghe xong liền sững sờ, nhìn về phía nữ nhi nói.
"Khả nhi, con bị bệnh à?"
"Nương yên tâm, con khỏe, con muốn đi ngủ một giấc mà thôi."
Tôn Diệu Khả nói xong, xoay người nhắm mắt lại.
Tôn phu nhân nhìn thấy như thế, liền nháy mắt với Thanh Đào, rồi xoay người đi ra ngoài.
Bà ta vừa đi, Tôn Diệu Khả lại khóc lên, rồi trùm chăn lại òa khóc thật lớn, sau đó mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khi nàng ta tỉnh dậy, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Nghe tiếng chim sẻ ríu rít bên ngoài, nhìn thấy ánh mặt trời đã lên, ngồi dậy duỗi lưng nói.
"Thanh Đào, nên rời giường thôi."
"Nô tỳ đến đây."
Xuân Đào đáp một tiếng rồi chạy vào.
Nhìn thấy Tôn Diệu Khả vui vẻ, gương mặt rạng rỡ, làm nàng ấy không tin được hét lớn.
"Tiểu thư, người?"
"Bổn tiểu thư không có việc gì hết, nhanh dọn đồ ăn sáng đi, ta đói đến muốn ngất đi rồi."
Tôn Diệu Khả vừa nói vừa mặc y phục.