Chương 557: Câu Trả Lời (1)
Chương 557: Câu Trả Lời (1)
Chương 557: Câu Trả Lời (1)
"Được, nô tỳ đi chuẩn bị liền." Thanh Đào nhìn thấy liền biết tiểu thư đã thông suốt, nên xoay người chạy ra ngoài.
Buổi tối Tam hoàng tử nhận được thư, gương mặt vẫn lạnh lùng, chỉ gật gật đầu.
Ngày hôm sau liền sai Phùng quản gia chuẩn bị sính lễ.
Cùng ngày hôm đó, Đại hoàng tử liền nâng mười tám món sính lễ đến cửa Dương gia.
Nữa tháng trôi qua, mỗi ngày Chu Oánh đều phải vào thôn để giúp đỡ mọi người.
Cho đến khi có một trận tuyết rơi xuống, Chu Oánh mới ở yên trong nhà.
Buổi tối, Chu Oánh sử dụng không gian, đưa cho hắn một ít đồ ăn, quần áo, và chăn bông, sau đó nàng liền bận rộn ở trong không gian.
Trước tiên nàng đi quét miếu, biết tuyết không còn rơi nữa nàng mới cảm thấy nhẹ nhõm, rồi sắp xếp chăn mền cũ mà nàng lấy ở Kiều gia, đi tặng cho mấy người ăn mày ở phía Bắc, rồi tặng cho bọn họ ít hành và gừng để chống lạnh.
Ngày hôm sau, trời lại sáng.
Nhìn thấy tất cả mọi người trong viện đang quét tuyết, nàng cũng không muốn đứng nhìn, liền cầm một tấm ván gỗ, đi lên giúp đỡ.
Thạch Trúc nhìn thấy như thế, liền nói.
"Phu nhân, những việc nặng nhọc này để hạ nhân làm là được rồi, người vẫn nên vào phòng đi."
"Không cần đâu, ta cũng không phải sống sung sướng từ lúc còn bé, nên mấy việc này ta cũng từng làm qua rồi."
"Mọi người nhanh chóng dọn tuyết sạch đi, để khi tuyết tan, thì sáng mai sẽ thành băng thôi."
Chu Oánh nói.
Thạch Trúc nghe nàng nói như thế, liền nghĩ đến cảnh nàng ở dưới vùng nông thôn toàn bùn đất, rồi đi theo mấy người làm nông xuống bùn, liền nói.
"Vậy phu nhân phải chú ý một chút, đừng để bản thân mệt mỏi."
Sau khi nói xong liền đi làm việc.
Trong phủ vừa ít người hầu, mà chỗ ở lại lớn, nên khi dọn dẹp xong đã gần trưa rồi.
Vừa mới rửa mặt xong, đang muốn uống chén nước, liền nghe thấy Thanh Trúc bẩm báo, Chu Hoài Minh đến thăm, còn mang theo đồ.
Nàng hơi bất ngờ, và đứng dậy nghênh đón.
"Chu đại ca hồi kinh lúc nào thế?"
"Chiều hôm qua đã về, muốn đến phủ muội chơi, nhưng tuyết rơi, nên phải để qua ngày hôm sau."
"Với sợ phu thê nhà muội không đủ lương thực để ăn, nên cha Cố bảo ta đưa lương thực và rau khô đến, rồi đưa một chút gạo."
Còn có Thường Thuận chuẩn bị một ít đồ vật, đa số là gà sống, và hai con dê đã cấp đông."
"Chu đại ca vất vả rồi, mau vào trong phòng uống trà đi."
Chu Oánh nói xong liền dẫn hắn ta đi vào phòng.
Rồi quay lại dặn dò Thạch Trúc: "Thạch Trúc, ngươi đi tìm Chu quản sự, bảo ông ấy đưa đồ vào kho đi."
Rồi nàng dặn nha hoàn dâng trà.
Hai người đáp lại một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Chu Hoài Minh nói: "Ta thật sự không hiểu, muội cũng không thiếu tiền, sao không mua thêm vài người hầu nữa, ta thấy bên cạnh muội chỉ có hai nha hoàn."
"Ta không thiếu tiền, nhưng lại thiếu lương thực nha, cũng không thể mua người hầu về, rồi cho bọn họ uống gió tây bắc được."
"Muội nói cũng phải, mấy năm nay người có tiền cũng không phải là giàu, có lương thực, có thịt ăn, mới được gọi là giàu."
Chu Hoài Minh nói xong liền hỏi.
"Cố lão đệ khi nào thì trở về, buổi tối cùng nhau ăn lẩu dê được không?"
"Chàng ấy đang bận làm lều ở thôn trang, hơn nữa tuyết rơi lớn quá, sợ buổi tối không về được."
"Nhưng ngài muốn ăn, thì mời Thụy vương đến, ta sẽ làm cho hai người ăn."
"Nếu không chuẩn bị thịt và gia vị cho ngài, để ngài mang đi tìm Thụy vương nhé."
"Không được, dù sao thịt cũng đã đông lạnh rồi, không hư đâu, chờ đệ ấy trở về rồi nói sau."
Chu Hoài Minh nói xong, đưa một bức thư thật dày.
"Đây là thư trong nhà gửi cho muội."
Sau đó nói: "Ta sẽ không ngồi đây nữa, lát nữa Cố lão đệ trở về, báo cho ta một tiếng, ta sẽ đến dùng bữa."
"Lúc đó muội sẽ báo cho ngài biết."
Chu Oánh cất thư thật kỹ, rồi tiễn hắn ta đi ra ngoài.