Chương 562: Tiệc Mừng (2)
Chương 562: Tiệc Mừng (2)
Chương 562: Tiệc Mừng (2)
Minh Ngọc thấy như thế, cũng không xoay người, chỉ dơ chân trái lên đá lên đầu của nàng.
Chu Oánh xoay người chạy trốn, bàn tay cũng buông lỏng.
Khi hai người vừa mới đứng vững, liền bay vào đánh nhau.
Lần này Chu Oánh dùng thái cực quyền.
Minh Ngọc cảm thấy nàng quá mạnh, nên không thể buông tay buông chân được.
Vất vả lắm mới tìm được cơ hội, cảm thấy mình sắp thắng, nhưng cứ bị nàng trêu chọc, rồi bị chèn ép khắp nơi, nàng ấy muốn tấn công cũng không làm được.
Nghĩ đếm đây liền thấy tức giận, nên càng ra sức nhiều hơn.
Chu Oánh sợ nàng ấy không kiềm chế được, nên thay đổi chiêu thức bắt lấy Minh Ngọc, Minh Ngọc còn chưa phản ứng, thì đã bị nàng đè xuống, nàng ấy ngơ ngác chưa phản ứng lại, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
"Muội nhận thua."
Lúc này Chu Oánh mới thả nàng ấy ra.
Sau khi đứng dậy Minh Ngọc hỏi: "So thương pháp được không tỷ ơi?"
Chu Oánh vội lắc đầu: "Không so đâu, tỷ không biết dùng cung, nên không thắng được muội đâu."
Minh Ngọc nghe xong cảm thấy không cam lòng, nhưng không thích ép buộc người khác, nên vẫn chạy theo nàng hỏi về võ công.
Chu Oánh liền giải thích cho nàng ấy hiểu về mượn lực đánh lực, lấy nhu khắc cương.
Dương Uyển Ninh ở bên cạnh nghe xong hai mắt sáng lên, nàng ấy cũng quyết tâm đi học mấy chiêu để phòng thân, lỡ xảy ra chuyện thì bản thân cũng không thoát được.
Ở bên bàn của nam nhân, ngoài Công bộ thượng thư hơi lớn tuổi, thì tất cả mọi người đều dưới ba mươi tuổi.
Do đang uống rượu, nên bầu không khí rất náo nhiệt.
Vừa uống vừa ăn cơm, nên khi bọn họ dùng bữa xong, thì đã qua hai canh giờ rồi, nên đồ ăn trong phòng bếp cũng đã cạn kiệt.
Sau khi tiễn mọi người về, Cố Thừa Duệ mệt mỏi trở về nhà, thấy trên bàn có canh ô mai chua, liền uống một ngụm rồi quay về phòng.
Minh Ngọc và Dương Uyển Ninh nhìn thấy như thế, liền đứng dậy cáo từ.
Sáng ngày hôm sau, Dương Uyển Ninh lại đến phủ từ sớm, mục đích của nàng ấy là học võ công.
"Muội muốn học võ công, hay học để phòng thân."
Nàng hơi thắc mắc.
"Muội muốn học để phòng thân, học mấy chiêu đơn giản là được."
Nhưng muốn học võ cũng không phải là điều dễ dàng.
"Trước tiên muội cứ học để phòng thân đi đã, nếu như muội chịu đựng được, thì chúng ta lại học tiếp."
Dương Uyển Ninh chần chừ một lúc, liền đáp lại.
Chu Oánh nói xong liền dạy nàng ấy cách phòng thân, cũng dạy mấy chiêu tốt, nếu không khi truyền ra ngoài, thì nàng sẽ bị người ta mắng.
Mà nàng dạy đa số là mấy chiêu như là công kích nhược điểm của đối phương, rồi dạy mấy chiêu dùng để bảo tính mạng trong lúc nguy hiểm.
Mới học được mấy chiêu, gương mặt của Dương Uyển Ninh đã đổ mồ hôi, nhưng mắt của nàng ấy lại sáng lên, mấy chiêu này thật sự rất hữu dụng.
Chu Oánh nhìn thấy liền nói: "Muội học mấy chiêu này xong, lỡ như gặp một đám người thì muội sẽ đánh không lại đâu, tỷ nên luyện thêm."
Sau khi nói xong, nàng vừa đi về phòng của mình, vừa nói.
"Đi với ta, ta cho muội một món đồ để phòng thân."
"Là món đồ gì?"
"Muội nhìn thấy sẽ biết thôi." Chu Oánh dẫn nàng ấy đi về phòng của mình, rồi lấy ra một món đồ lớn bằng tay, đây chính là bình xịt cay, gồm có ớt, mù tạt, hành tây, cồn y tế, được trộn lẫn với nhau làm thành bình xịt cay.
"Thấy bên trên có cái lỗ nhỏ không, nếu có người ức hiếp muội, muội có thể nhấn cái nút nhỏ kia, phun thẳng mặt của đối phương, chắc chắn sẽ có tác dụng."
"Bên trong là gì thế?"
Dương Uyển Ninh tò mò về chất lỏng bên trong.
"Muội cứ thử đi rồi sẽ biết, nhưng đừng có phun vào mặt của người khác."
Dương Uyển Ninh nghe xong liền làm theo, nàng ấy phun lên không khí một cái, liền bị mùi vị làm cho sặc, nàng ấy vừa ho khan, vừa hắt xì, còn chảy cả nước mắt.
"Tiểu thư có bị sao không?"
Xuân Hỉ muốn tiến lên nhìn thử, Chu Oánh cũng không ngăn cản.