Chương 561: Tiệc Mừng (1)
Chương 561: Tiệc Mừng (1)
Chương 561: Tiệc Mừng (1)
Chu Oánh liền giải thích với Minh Ngọc về món ăn này.
"Cách nấu này thật sự rất ngon, đồ ăn cũng sẽ không bị nguội mất."
Tần phu nhân vừa kinh ngạc vừa hóng chuyện.
"Mùa đông này ăn rau trộn, dạ dày đã sớm chịu không nỗi rồi."
An lão vương phi gật đầu.
"Mọi người thích là ta vui rồi, nhưng trên người có vết thương, hoặc là đang bị bệnh, thì không nên ăn lẩu cay này, canh chua đặt bên cạnh cũng ngon lắm."
Chu Oánh nói xong liền mời mọi người ngồi xuống.
Nhưng cuối cùng cũng chỉ có Minh Ngọc và Dương Uyển Ninh ngồi xuống bàn có nồi lẩu cay.
Chu Oánh nhìn thấy như thế, cũng không nói gì, để các nàng ấy ăn một lúc rồi tự hiểu.
Thức ăn rất nhanh đã mang lên, do đồ ăn nhiều, nên trên bàn quá chật không có chỗ để nữa, nên phải đặt ở bàn bên cạnh, rồi sai hai nha hoàn cầm đũa thả viên lẩu vào nồi.
Khi bát nước chấm được mang lên, Chu Oánh gắp mấy miếng thịt dê để vào trong nồi.
"Mọi người đừng có khách sáo, muốn ăn gì thì cứ gắp tự nhiên nhé."
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bán, chờ thịt dê sôi lần thứ hai, liền mời mọi người dùng bữa.
Lúc này nha hoàn liền tiến lên, gắp thức ăn giúp chủ nhân, gắp xong thả vào trong nồi lẩu.
"Thịt dê rất nóng, nhưng lại không có mùi hôi nữa, còn ăn rất ngon nữa."
An lão vương phi gật đầu hài lòng.
Lúc trước bà ấy rất thích thịt heo, do thịt bò với thịt dê có mùi hôi, nhưng bây giờ lại không nghe thấy mùi hôi nữa, về sau bà ấy có thể không ăn thịt heo cũng được."
Minh Ngọc gắp cho An lão phu nhân một miếng viên lẩu cay bỏ vào trong bát của bà ấy.
"Tổ mẫu nếm thử vị này đi, ăn rất ngon, hơn nữa cũng không cay."
An lão vương phi nghe xong liền chấm vào chén nước chấm, rồi bỏ vào trong miệng, sau đó gật đầu nói.
"Giống như lời con nói, có chút cay, ăn vào đã nghiền."
Tuệ vương phi vừa nghe xong liền nhìn về phía nha hoàn bên cạnh của mình, nha hoàn hiểu ý của chủ nhân, liền chấm một đũa cay xè.
Rất nhanh Tuệ vương phi liền thích vị cay này, nên đổi vị trí luôn.
Mọi người nhìn thấy đều muốn ăn thử vị cay.
Chỉ có Bạch phu nhân, vẫn luôn thích ăn canh chua, hơn nữa ăn mỗi thịt bò, thịt dê không chạm qua.
Chu Oánh sợ đối phương sẽ xấu hổ, nên nàng cũng không dám nói nhiều lời, chỉ đưa cho một chén canh ô mai giải rượu nói.
"Canh chua này dầu mỡ quá, uống canh đỡ ngán."
Bạch phu nhân cười, gật đầu với nàng rồi ăn tiếp.
Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một lúc rồi mọi người cáo từ.
Nhưng Dương Uyển Ninh và Minh Ngọc còn ở lại.
Chờ sau khi Chu Oánh dọn dẹp xong, Minh Ngọc đi lên ôm vai của nàng rồi nói.
"Chu tỷ tỷ, còn nhớ tỷ đã đồng ý chuyện thi đấu võ với muội không?"
"Không quên, nhưng muội đã uống rượu say rồi, còn muốn đấu võ à?"
"Muốn đấu võ nên mới đến đây, ăn lẩu chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, chuyện quan trọng nhất là muốn đấu võ với tỷ."
"Được thôi, cứ đấu đến khi mệt thì nghỉ."
"Đi thôi."
Chu Oánh dẫn nàng đi về hậu viện.
Dương Uyển Ninh nhìn thấy hai người vui vẻ liền đi theo, nàng ấy đã sống hai đời rồi, còn chưa đi xem nữ nhân đấu võ, nên cảm thấy rất trông chờ."
Sau khi đến hậu viện, Minh Ngọc hoạt động cổ tay và cổ chân rồi hỏi.
"Chúng ta so quyền như thế nào."
Chu Oánh gật đầu, nàng không mở miệng, nhưng vẫn chăm chú nhìn nàng ấy.
Một lúc sau, Minh Ngọc đột nhiên bay đến, Chu Oánh liền xoay người né tránh, rồi chưởng một cái làm cho nàng ấy bay ra ngoài.
Minh Ngọc kinh ngạc lùi về phía sau vài bước, rồi mới đứng vững được.
Rồi nghiêm túc nói với Chu Oánh.
"Bắt đầu đấu thôi."
Chu Oánh gật đầu, bày ra tư thế.
Minh Ngọc liền bay đến, đánh vào mặt của Chu Oánh, rồi đá về phía bên trái đầu của nàng.
Lần này Chu Oánh không có trốn nữa, chỉ giơ tay đánh về phía cánh tay của nàng, rồi thoải mái đánh bại một quyền của nàng ấy.
Nhìn thấy nàng ấy đang thua, nàng liền đá chân phải đến.
Rồi cong một chân xuống.