Chương 564: Người Đứng Sau
Chương 564: Người Đứng Sau
Chương 564: Người Đứng Sau
Bên ngoài nhìn Dương Phủ rất nghèo khó, nhưng mà bên trong lại có một trăm lượng bạc, có tầm một trăm rương, vàng cũng tầm năm mươi rương.
Tống tất cả vàng bạc cao hơn sáu triệu lượng bạc.
Nhưng đa số là bạc mà quan lại đút lót, đây là bạc tham ô.
Nếu so với Hòa Thân thì cũng không nhiều lắm.
Nhưng người lại có xuất thân bình thường, không hề có ai chống lưng.
Mới làm hộ thượng thư được ba bốn năm, tính ra số bạc này cũng không phải là ít.
Nàng lại đi vào mật thất dò xét, thì ra bên trong còn có một căn hầm bí mật, bên trong cất giữ tranh chữ, đa số đều là đồ quý giá, còn có một ít món đồ quý giá ở trong hoàng cung.
Trong ngăn nhỏ còn có vài quyển sách, bức thư.
Chu Oánh nhìn thoáng qua đa số đều ghi chép lại số vàng đặt ở bên ngoài, từng chữ đều viết rất rõ ràng.
Hơn nữa đã bắt đầu từ mười hai năm trước, nhưng thu vào cũng không nhiều, đa số đều thu được bạc từ vụ Cố gia bị xét phủ.
Mấy năm trước Dương phủ phải dựa vào Cố gia để sống, bây giờ lại ăn bớt sính lễ của Cố thị, nàng cảm thấy quá ghê tởm.
Rồi nàng nghiêm túc đọc nội dung trong bức thư, nàng không ngờ Dương Thế Thành và nhà hoàng hậu lại viết thư qua lại.
Nhưng không phải là Định An Hậu, mà là đệ đệ của Định An Hậu là Tôn Văn Hạo, một người quản lý việc làm ăn của gia tộc.
Khoảng sáu năm trước đã qua lại với Đại hoàng tử rồi.
Nhưng nàng không tìm ra manh mối ông ấy tham gia vào vụ Cố phủ.
Có thể nói lúc đó Đại hoàng tử không tín nhiệm ông ấy.
Nghe Dương Uyển Ninh nói, trước khi Cố gia xảy ra chuyện thì Dương Thế Thành cũng đối xử tốt với ba mẹ con.
Có khả năng là Dương Thế Thành sợ tương lai mình sẽ mất hết tất cả.
Nên từ đống vàng bạc này nàng có thể nhìn ra, ông ấy không phải là người tốt.
Ngay lúc nàng muốn rút lui, thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Tiếng bước chân rất nhanh đã đến căn hầm bí mật, nên Chu Oánh liền đứng im.
Một lúc sau, có một bóng người cầm đèn bước vào mật thất.
Không phải nàng không tìm được cửa, mà tại bên cạnh còn có một cánh cửa khác, nên khi cánh cửa vừa mở ra, thì bóng tối đã bao phủ.
Chu Oánh nhờ ánh sáng yếu ớt đến từ đèn dầu, nên biết là Dương Thế Thành đến, nên nàng liền đứng một bên đợi ông ấy.
Trong lòng của nàng rất hâm mộ ông ấy, Dương Thế Thành quá khôn ngoan, nàng còn không phát hiện ra căn hầm bí mật này có hai tầng.
Nàng nhìn thấy ông ấy đi vào, đóng cửa lại rồi thưởng thức đồ vật ở trong căn hầm bí mật.
Cầm lấy bức tranh sơn thủy, nhìn một lúc lâu mới thả xuống.
Tiếp theo ông ấy đóng cửa lại, từ trong tay áo lấy ra một bức thư, đặt vào trong ngăn nhỏ, rồi mở cửa cầm đèn dầu đi ra ngoài.
Chờ ông ấy đi ra ngoài, Chu Oánh mới cầm lá thư lên đọc.
Bức thư này là của Đại hoàng tử viết, bảo mười vạn lượng bạc để ở thôn trang, bảo ông ấy đến lấy.
"Tham ô mười vạn lượng bạc ở đâu nhỉ, bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân."
Chu Oánh nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng trong thư cũng không viết gì thêm, nên nàng đành phải đuổi theo ông ấy, không ngờ cuối cùng lại xuất hiện ở từ đường.
Còn Dương Thế Thành đã về phòng đi ngủ.
Khi nàng muốn rút lui, thì liền nhớ đến mục đích đến đây của mình.
Nàng vào phòng tìm danh sách sính lễ của Dương Uyển Ngọc mà Thôi thị đang giữ, thật sự rất nhiều, tổng cộng có sáu mươi sáu món.
Trong đó còn có hai thôn trang và hai cửa hàng.
Nếu nàng nhớ không lầm, đây là của hồi môn của Cố Thị.
Còn có tơ lụa, tranh chữ đồ cổ các loại, nàng không biết đây là phải đồ của Cố thị hay không, nhưng những món này không thể thiếu.
Cuối cùng nàng tìm thấy khế đất của hai thôn trang và hai cửa hàng, cuối cùng viết dưới tên của Dương Uyển Ngọc.
Nàng tức giận nói: "Đồ không biết xấu hổ, dám làm chuyện xấu như thế này."