Chương 565: Hình Phạt
Chương 565: Hình Phạt
Chương 565: Hình Phạt
Nàng sợ của hồi môn của Dương Uyển Ninh sẽ không có gì, nữ nhân này thật độc ác.
Lúc này nàng đột nhiên nghĩ đến hàn băng thảo trong lá trà của Dương Uyển Ninh, có lẽ không muốn cho Dương Uyển Ninh xuất giá."
Nghĩ đến đây nàng liền dọa Thôi thị, nói Cố thị đến đòi mạng.
Một lúc sau Thôi thị đổ mồ hôi lạnh, hét lớn.
"Đừng tìm ta, đừng đến đây, muốn báo thù thì đi tìm phu quân ngươi cùng với hoàng hậu, ta không giết ngươi."
Chu Oánh nghe xong liền tức giận, nàng dùng sức lực bóp cổ của Thôi thị, Thôi thị giãy giụa vài cái, rồi bật dậy.
Thôi Thị nhìn bốn phía, rồi ổn định tâm trạng của mình lại, thở một tiếng thật dài, rồi rót cho mình một cốc nước.
Lúc này nha hoan canh gác ban đêm đến hỏi.
"Phu nhân, ngài ổn không?"
"Không có việc gì, chỉ gặp ác mộng thôi, ngươi lui xuống đi."
Thôi thị xua tay nói.
Chờ sau khi bình tĩnh lại, liền cười lạnh một tiếng, rồi nhỏ giọng nói.
"Đồ ngu, đã nhiều năm trôi qua rồi, ngay cả người bên gối của mình cũng không hiểu, nếu như ông ấy không cho phép thì ta dám ra tay à?"
"Bây giờ còn dám tìm ta đòi lại mạng, chờ sau khi giải quyết xong, ta sẽ đi tìm một cao tăng giỏi để trấn áp ngươi, làm cho ngươi vĩnh viễn không được siêu thoát."
"Còn hai hài tử của ngươi, sẽ luôn là hòn đá kê chân của hài tử ta."
Chu Oánh nghe xong liền im lặng, nàng cảm thấy Thôi thị độc ác hơn nàng nghĩ.
Nghĩ đến đây nàng liền tìm một liều thuốc, tiêm vào cơ thể của Thôi thị, rồi trở về không gian.
Nàng phát hiện cá trong không gian rất nhiều, đều rất béo, sau đó nàng liền bắt tầm năm cân cá.
Rồi vớt hết số cá còn lại, đến rải ở các con sông khác.
Nàng lựa cá trắm và cá diếc ra, rồi dùng máy làm thành cá viên để ở trong phòng dự trữ đồ ăn.
Còn tất cả số cá còn lại, nàng gửi vào kho.
Bận rộn xong, nàng tiện tay bắt tầm ba cân cá rồi trở về phủ, để làm món cá kho dưa chua.
Sau đó nàng nhìn thấy Cố Thừa Duệ cầm một con gà mái đã làm sạch sẽ đi đến.
"Sao nàng lại làm cá."
"Vừa nãy ta vừa bắt một con cá, sẵn tiện nên ta làm luôn."
"Nàng còn hầm canh gà nữa không?"
"Cứ hầm đi, lâu ngày chưa uống canh gà."
"Thế ta hầm canh gà."
Cố Thừa Duệ nói xong liền rửa qua gà, rồi vớt bọt ra, để vào nồi đất.
Hắn cho táo đỏ vào, rồi để lửa nhỏ để hầm cho mềm.
Canh gà hầm rất lâu, nên không thể uống liền được.
Chu Oánh cầm hai cái chén ra, hai người vui vẻ ăn cá hầm dưa chua.
Sau khi ăn xong, Chu Oánh liền nói chuyện ở Dương phủ cho hắn nghe.
"Dương Thế Thành đang bám víu đến người khác."
Thật sự cặn bã như thế này, ngay cả xương cốt cũng không muốn giữ lại.
"Nếu giống như nàng nói, thì Dương Thế Thành đã liên hệ với Tôn gia lâu rồi."
Năm đó ông ấy thành hôn với Cố thị, cũng là âm mưu đã bày ra.
Dù sao ngay từ đầu công chúa Bảo Bình đã đứng về phía của Tứ hoàng tử.
"Chuyện này do đám người hoàng hậu bày ra?"
"Có khả năng là như thế."
"Những người này thật sự rất độc ác, một kế hoạch dùng tận mười năm."
"Nếu như không có tỷ đệ Dương Uyển Ninh, ta sẽ đi tố cáo ông ấy."
"Thật ra nàng có thể giấu đồ vật của ông ấy đi, làm cho ông ấy lo lắng, khi đó trong phủ sẽ không được yên bình đâu, lúc đó tỷ đệ Dương gia cũng có thể thoát khỏi Dương phủ."
Nếu như không làm theo cách này, thì tỷ đệ Dương gia sẽ không thoát ra được.
Chu Oánh nghe xong liền kinh ngạc, nhìn về phía của hắn, lúc trước khi nàng đi giấu đồ của Kiều gia, hắn còn không đồng ý, bây giờ lại chủ động dặn nàng đi.
"Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Cố Thừa Duệ gõ trán nàng một cái.
"Chàng cũng đổi ý nhanh quá đi, làm ta theo không kịp."
Chu Oánh vừa xoa trán, vừa tức giận trả lời.
"Bây giờ đây là chuyện khác rồi, thời gian khác, hoàn cảnh cũng khác."