Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 566: Đi Tìm Đồ

Chương 566: Đi Tìm Đồ Chương 566: Đi Tìm Đồ Chương 566: Đi Tìm Đồ
"Nếu chúng ta cứ làm như ở kiếp trước, thì xương cốt cũng bị người ta bẻ mất."

"Bây giờ Dương Thế Thành còn đang lợi dụng tỷ đệ Dương Uyển Ninh để đạt được mục đích, ngay cả cầm thú còn thua ông ấy.

Với diệt trừ một đám quan tham ô, coi như cũng giúp đỡ người dân nghèo đói."

"Chàng nói cũng đúng, dù sao ông ấy cũng muốn giết tỷ đệ muội ấy."

Chu Oánh nói xong liền chạy đến không gian, rồi lấy hết tất cả đồ ở căn phòng bí mật.

Nàng hơi chần chừ một lúc, mới lấy hết toàn bộ tài sản của Dương gia, ngay cả đồ riêng của Thôi thị nàng cũng lấy.

Nàng muốn đề phòng, nên đồ trong sân của tỷ đệ Dương Uyển Ninh, nàng cũng lấy.

Bận rộn một lúc lâu, khi đã quá mệt mỏi, nàng mới đi về phòng.

Khi quay đầu lại, nhìn thấy Cố Thừa Duệ đang đợi, nàng giật mình, sắp té xuống đất.

Cố Thừa Duệ nhanh chóng đỡ lấy nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, vội vàng hỏi.

"Nha đầu, có bị sao không?"

"Mọi chuyện đều thành công, do dùng sức quá nhiều, nên thấy choáng váng đầu óc."

"Vậy chúng ta quay về biệt thự, ta xoa đầu cho nàng."

Cố Thừa Duệ nói xong liền ôm nàng vào lòng.

Sau khi trở về biệt thự, Cố Thừa Duệ đi đến phòng bếp canh lửa cho nồi gà, hắn mở nắp vung nồi đất ra, chỉ để lại một khe hở nhỏ, làm xong hắn mới rửa tay sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ mát xa cho Chu Oánh.

Mới mát xa được một nữa, Chu Oánh đã ngủ thiếp đi.

Cố Thừa Duệ liền đắp chăn cho nàng, rồi đặt chuông báo thức, làm xong hắn xoay người xuống phòng bếp canh nồi gà.

Chu Oánh bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh giấc, nàng xoay người tắt chuông báo thức đi, rồi nhắm mắt muốn đi ngủ tiếp.

Cố Thừa Duệ chỉ có thể thức nàng dậy, rồi nói.

"Nha đầu, chúng ta phải nhanh chóng quay về phủ, nếu như bị nha hoàn phát hiện, sẽ rất phiền phức."

Chu Oánh hơi ngơ ngác, sau khi ổn định lại, liền ôm lấy y phục của mình và dẫn hắn ra khỏi không gian.

Vừa về phủ, nàng đã chui vào ổ chăn, nhắm mắt đi ngủ.

Cố Thừa Duệ nhìn thấy liền lắc đầu, hắn đắp chăn cẩn thận cho nàng, rồi xoay người đi ra ngoài.

Còn Chu Oánh ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau.

Nàng vừa mới tỉnh dậy, đã nghe thấy bên ngoài đang nói chuyện say sưa, nàng liền ngồi dậy mang y phục vào.

Nàng gọi Thạch Trúc mang nước vào để rửa mặt.

Rửa mặt xong nàng hỏi: "Bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?"

"Trong phủ không xảy ra chuyện gì, nhưng Dương phủ đã mất món đồ quý giá nào đó, nên đã phong cửa thành lại."

"Dương phủ? Phủ của Uyển Ninh tiểu thư?"

"Đúng vậy phu nhân, Uyển Ninh tiểu thư đang chờ người ở bên ngoài."

"Ta liền ra gặp muội ấy, ngươi dọn cơm đi."

Chu Oánh gật đầu nói.

Nhưng trong lòng của nàng thấy bất ngờ, nàng cũng không ngờ Dương Thế Thành lại có bản lĩnh này.

Đây là kinh thành, không phải ai cũng có thể làm được việc này.

Chắc chắn là Đại hoàng tử đã ra tay.

Dương Uyển Ninh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy nàng đang mệt mỏi, liền đứng dậy hỏi.

"Biểu tẩu bị bệnh à?"

"Không phải đâu, tối qua uống trà nhiều quá, ta đi ngủ muộn, nên thấy hơi mệt mỏi thôi."

Chu Oánh nói đến đây, liền nhìn thấy nàng ấy không hề buồn rầu, mà đang rất vui vẻ, liền tò mò hỏi.

"Nghe Thạch Trúc nói Dương phủ đang bị mất đồ, sao muội không lo lắng thế."

"Là bị trộm đi, muội thấy trộm đi cũng tốt, tất cả món đồ đó, cũng không có phần của tỷ đệ muội."

Làm như thế này cũng đúng, nghèo thì cùng nhau nghèo, không ai gây khó dễ cho ai.

"Theo như lời của muội nói, thì đã bị trộm rất nhiều đồ nha."

"Thật ra trong phủ đồ quý giá đều mất hết, bạc thì không cần phải nhắc đến rồi."

"Nếu không phải người ta không thèm khát lương thực trong phủ, nên mới không trộm đi, nếu không muội sợ cơm cũng không có mà ăn."

Dương Uyển Ninh nói xong chỉ vào mình.

"Tỷ nhìn thấy không, ngay cả trang sức cũng trộm đi hết, bây giờ muội chỉ có thể dùng lược gỗ chải đầu khi còn bé để dùng thôi."
Bình Luận (0)
Comment