Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 567: Quyên Góp

Chương 567: Quyên Góp Chương 567: Quyên Góp Chương 567: Quyên Góp
"Người này độc ác quá, chắc thù hằn gì với Dương gia đó."

"Muội cũng không biết, nhưng chuyện này lạ lắm, tỷ nói xem trộm nhiều đồ như thế, dù sao cũng phải có một ít tiếng động, nhưng đây lại không gây ra một chút động tĩnh nào hết."

"Bây giờ mọi người đều nghi ngờ người trong phủ đã chọc phải thứ bẩn thỉu gì đó."

"Khụ, chọc phải thứ bẩn thỉu cũng sẽ không mất bạc, nó sẽ giết người."

"Tỷ nói cũng đúng, tỷ biết không phụ thân của ta bây giờ mặt đen sì, đôi chân cũng đang run rẩy."

Vừa nói xong Thạch Trúc liền bưng một chén mỳ nước đến, Chu Oánh hỏi nàng ấy.

"Muội dùng bữa sáng chưa?"

"Ăn rồi, đồ trong phủ muội không ăn."

"Thế tỷ không khách khí với muội nữa."

Chu Oánh nói xong cúi đầu ăn mỳ.

Ăn xong nàng đứng dậy nói.

"Tỷ dẫn muội đi mua hai bộ trang sức."

"Muội không đi đâu, mang đồ về cũng sẽ bị tịch thu mà thôi, muội mang lược gỗ cũng được."

Dương Uyển Ninh lắc đầu nói.

"Thế thì số tiền lẻ này muội cầm đi, khi cần có thể dùng đến."

Chu Oánh đưa hầu bao mình mang trên người cho nàng ấy.

Bên trong cũng không có nhiều bạc, đa số đều là bạc lẻ, cộng lại được tầm hai mươi lượng.

"Muội cảm ơn biểu tẩu."

Dương Uyển Ninh nhận lấy rồi giao cho Xuân Hỉ.

Sau đó hai người đi học võ phòng thân.

Ở Dương phủ, dùng ba canh giờ cũng không tra ra manh mối, cuối cùng Dương Thế Thành phải ra lệnh mở cửa thành.

Cả người giống như mất hồn mất vía quay về phủ.

Vừa mới vào cổng, hai mắt liền tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Gã sai vặt nhìn thấy, liền hoảng sợ, chạy lên đỡ ông ấy rồi hét lớn.

"Lão gia, ngài có sao không?"

Hô nữa ngày trời nhưng không ai đáp lại.

Rồi gọi thêm hai người nữa, cõng ông ấy vào phủ, ông ấy mới từ từ mở mắt ra.

Nhưng trong cổ họng giống như có thứ gì đó chặn lại, nói không được, chỉ có thể trợn mắt lên.

Hai gã sai vặt nhìn thấy liền sợ hãi, sai người đỡ ông ấy lên, một người cõng vào phòng, một người đứng giữ cửa.

Thôi Thị nhìn thấy Dương Thế Thành được người hầu cõng về, liền sợ đến mềm nhũn cả chân, nhanh chóng hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe xong Thôi Thị đã đoán được xảy ra chuyện gì, liền sai người đi mời đại phu.

Đại phu đến châm cứu cho Dương Thế Thành một lúc, rồi sắc sẵn thuốc đừng chờ một bên.

Bây giờ Thôi thị mới nhớ đến chuyện phải trả tiền thuốc men, nhưng bây giờ Dương phủ đã nghèo đến nỗi không còn một xu nào, nên đành phải nói với đại phu.

"Đại phu, lát nữa hạ nhân đi bốc thuốc, sẽ đến tính tiền luôn."

"Hạ nhân đã biết."

Đại phu nghe xong cũng không nghĩ nhiều, dù sao đây là phủ của quan Thượng thư, cũng sẽ không quỵt tiền khám bệnh của mình.

Sau khi đại phu đi, Thôi thị liền triệu tập hạ nhân trong phủ đến nói.

"Chuyện trong phủ ta không nói nhiều nữa, mọi người đều biết hết rồi."

"Nghe nói bạc của các ngươi không bị trộm, bây giờ ta đang cần bạc để cứu lão gia, ta sẽ không bạc đãi các ngươi đâu."

"Chờ sau khi vượt qua được chuyện khó khăn này, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp đôi."

Sau khi nói xong liền gọi quản gia đến nói.

"Ghi chép cẩn thận, cần trả bao nhiêu phải ghi rõ."

"Nô tài đã biết thưa phu nhân."

Quản gia lên tiếng, rồi lấy ra hai mươi lượng.

Mọi người nhìn thấy quản gia cũng bỏ ra một ít, nên đa số cũng làm như thế.

Nhưng có vài người tham lam chuyện sẽ được trả tiền gấp đôi, nên đã nộp lên hết.

Thôi Thị nhận được bạc liền cảm ơn tất cả mọi người, rồi bảo quản gia nhanh chóng cầm bạc đi bốc thuốc.

Lão Thôi thị nghe tin chạy đến phủ, thì nhìn thấy nhi tử của mình gương mặt trắng bệch, không hề có sức sống, cơ thể già nua liền run rẩy, cũng may được con dâu đỡ lấy.
Bình Luận (0)
Comment