Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 568: Kế Hoạch Của Thôi Thị

Chương 568: Kế Hoạch Của Thôi Thị Chương 568: Kế Hoạch Của Thôi Thị Chương 568: Kế Hoạch Của Thôi Thị
"Nương người bình tĩnh một chút, đừng có lo lắng nữa, đại phu bảo Thế thành do quá lo lắng nên mới ngất đi, bây giờ đã châm cứu xong rồi, một lúc nữa cho ông ấy uống thuốc, đi ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏe lại thôi."

"Con nói xem của chúng ta đã tạo nghiệp gì, cũng không biết đã bị thứ bẩn thỉu gì đeo bám."

Lão Thôi thị nói đến đây liền hỏi.

"Uyển Ninh, Uyển Ngọc đâu?"

"Phụ thân vì cái phủ này mà ngã bệnh nằm ở trên giường, các nàng ấy sao lại không đến đây chăm sóc phụ thân."

"Uyển Ngọc đang giúp cho kiểm kê lại tài sản ở trong phủ, con nghe nói Uyển Ninh sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, có về nữa không con cũng không biết."

Ánh mắt của Thôi thị sáng lên, cay độc nói.

"Nghiệt chướng, trong phủ đang xảy ra chuyện lớn, mà nàng ấy vẫn dám đi chơi."

"Con nghĩ cũng không phải đi chơi đâu, mà là đến Cố phủ."

Thôi thị biết, mẹ con Dương gia không phải chiếm hời của Cố gia, mà là trong lòng của họ chưa từng để Cố gia vào trong mắt.

Nhất là vị cô cô kia, không hề yêu thương, mà là cảm thấy ghét.

Ghét Cố gia giả vờ cao sang, không để ai vào trong mắt.

Còn có một chuyện khác nữa, năm đó khi sắc phong cáo mệnh, Dương Thế Thành vì lấy lòng Cố gia làm xin cho Cố thị, nhưng lão thái thái lại không có.

Làm cho giấc mơ nhiều năm của bà ta tan biến, và mất mặt trước một đám người, và cũng không có tiếng nói ở trong phủ.

Nên khi bảo Dương Uyển Ninh đến Cố gia, bà ta sẽ chán ghét Dương Uyển Ninh nhiều hơn.

Vừa dứt lời, gương mặt lão Thôi thị liền tức giận hơn, sau đó nói.

"Sai người đi tìm nàng ấy về, một cô nương sắp xuất giá, mỗi ngày phải ở trong phủ."

"Dạ con sẽ phái người đi."

Thôi thị nói xong liền sai người đi tìm Dương Uyển Ninh về.

Khi quản gia bốc thuốc trở về, ông ấy liền tỉnh lại.

Uống xong thuốc, Dương Thế Thành nằm trên giường thở ra, cảm thấy trong cổ họng của mình vẫn còn nghèn nghẹn.

"Hài tử ngoan, đồ mất đi rồi, từ từ tìm cũng không muộn."

"Chúng ta còn có thôn trang và cửa hàng, sẽ không nghèo đói đâu."

Lão Thôi thị lúc này mở miệng nói.

"Ở thôn trang còn có thể rút bạc ra được, cho nên chàng đừng lo lắng."

Thôi thì cũng phụ họa theo nhưng mà trong lòng lại không yên tâm.

Lần này không chỉ mất của cải của bọn họ, mà ngay cả sính lễ của Đại hoàng tử cũng mất, nữ nhi cũng đã sắp đến ngày xuất giá rồi, làm sao có thể vui vẻ mà gả đi được.

Những ngày tiếp theo thật sự rất khổ sở.

Nghĩ đến chuyện này liền thấy hận Cố gia, trong lòng Thôi thị vẫn đang còn nghi ngờ của cải của Dương phủ là bị Cố phủ ăn trộm đi.

Trên đời này không có người nào có thể thần không biết quỷ không hay mà mang hết đồ đi được.

Nhưng ý nghĩ này quá hoang đường, nói ra chắc chắn sẽ không ai tin tưởng.

Lúc này Dương Uyển Ngọc đau khổ cầm cuốn sổ đi đến nói.

"Mẫu thân bảo nữ nhi đừng lo lắng, làm sao mà không lo lắng chứ, trong phủ còn dư lại mỗi lương thực thôi, còn mọi thứ đều mất hết rồi, của hồi môn của con làm sao bây giờ."

"Cũng không thể mang mấy gánh lương thực qua."

Sau khi nói xong liền lau nước mắt đi, gương mặt tràn đầy sợ hãi.

Với tình hình bây giờ, gom lại cũng không đủ sáu món cho mình xuất giá.

Lúc này Dương Thế Thành đột nhiên ngồi dậy, rồi đi đến chỗ của Dương Uyên Ngọc, dưới ánh mắt hoảng sợ của hai người, tiến lên tắt vào gương mặt của Dương Uyển Ngọc mười cái tát.

Cho đến khi Dương Uyển Ngọc đau đớn, khóc lớn tiếng mới dừng lại.

"Cút ra ngoài cho ta."

"Lão gia."

Thôi thị mở miệng muốn khuyên, nhưng Dương Thế Thành lại nổi điên, cầm chén trà trên bàn, ném xuống dưới đất ở trước mặt của hai người.

Làm cho hai người hoảng sợ.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Dương Thế Thành tràn đầy tức giận, ánh mắt đỏ bừng, hai người lại không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể im lặng đi ra ngoài, ngay cả Dương Uyển Ngọc đang khóc cũng phải ngậm miệng lại.
Bình Luận (0)
Comment