Chương 569: Hoảng Loạn
Chương 569: Hoảng Loạn
Chương 569: Hoảng Loạn
Vừa mới đi ra ngoài, Dương Uyển Ngọc tủi thân ôm cánh tay của Thôi thị nói.
"Nương, phụ thân tại sao lại đánh con, đánh con đau quá."
"Bây giờ tâm trạng của ông ấy không tốt, nên con đừng có đề cập đến chuyện của hồi môn nữa, con nhanh chóng đi bôi thuốc đi, nếu không phải tầm nữa tháng mới khỏi sưng đấy."
Thôi thị nhìn thấy gương mặt của nữ nhi sưng lên liền nói.
Dương Uyển Ngọc nghe xong liền thấy lo lắng, cũng không chào Thôi thị nữa, mà chạy về phòng ngay.
Thôi thị nhìn thấy liền thở dài, rồi đuổi theo Lão Thôi thị hỏi.
"Chúng ta có nên lấy bạc về hay không? Con sợ Uyển Ngọc sẽ không có sính lễ."
Lão Thôi thị nghe xong gương mặt liền đen lại, nhưng nghĩ đến nhi tử của mình đang lo lắng đến phát điên, cuối cùng vẫn gấp đầu đồng ý, nhưng mà hai người lại không ngờ rằng, Dương Thế Thành không phải lo lắng đến của cải, chút của cải nhỏ này ông ấy không để vào mắt.
Ông ấy lo lắng những món đồ, mấy bức thư ở trong căn hầm bí mật kia, đây là chứng cứ mà ông ấy đã tham ô nhiều năm, nếu rơi vào tay người khác, tiền đồ bị hủy, mà ngay cả tính mạng cũng không giữ lại được.
Khi Chu Oánh nghe hạ nhân nói là Dương phủ sai người đến gọi Dương Uyên Ninh trở về, liền hỏi có việc gì gấp sao.
Dương Uyển Ninh hơi chần chừ một lúc, liền nói rõ chuyện Thôi thị thông qua Thôi gia cho người khác vay nặng lãi, nói cho nàng biết.
"Lần này muội về, sẽ không được ra khỏi phủ nữa."
"Trong phủ bây giờ lại không có bạc, chắc chắn Thôi thị vì muốn chuẩn bị sính lễ cho Dương Uyển Ngọc, sẽ đến Thôi gia đòi bạc.
Đây là một cơ hội tốt, muội muốn nhờ biểu tẩu nói với tam hoàng tử một tiếng, lần này nhất định phải một lưới bắt gọn Thôi gia đấy."
"Nhưng mà chuyện này sẽ liên lụy đến muội."
"Một thời gian nữa muội sẽ cắt đứt quan hệ với Dương gia, lúc đó còn phải nhờ biểu tẩu cho tỷ đệ muội ở lại một thời gian."
"Muội đã chắc chắn chưa?"
"Đã quyết định rồi, muội sợ mình chết khi nào cũng không biết."
"Thế được rồi, muội nên cẩn thận một chút."
Chu Oánh nói xong liền dẫn nàng ấy đi, rồi sai người đưa cho nàng ấy một chút thuốc, và thuốc mê.
Chờ nàng ấy đi rồi Chu Oánh mới ngồi xuống uống trà, rồi triển khai thần thức quan sát Dương gia.
Khi nhìn thấy Dương Uyển Ngọc bị đánh thành đầu heo, liền nở nụ cười.
Khi nghe nói người đánh là Dương Thế Thành, nàng liền vui sướng khi có người gặp hoạ.
Rồi nàng đi gặp Dương Thế Thành, nhìn thấy ông ấy đã tỉnh táo lại, đang viết thư ở trong thư phòng.
Chu Oánh liếc mắt một cái, nàng nghĩ ông ấy sẽ đi tìm Đại hoàng tử giúp đỡ, nhưng không ngờ đây là tấu chương, yêu cầu nên nghiêm khắc trị an ở kinh thành.
Sau khi viết xong tấu chương, ông ấy thay quan phủ liền vội vã đi đến nha môn, ngồi tập trung làm việc.
Nàng nghĩ: "Thật bình tĩnh, nếu như người khác chắc phải ở nhà nghỉ ngơi vài ngày."
Khi nàng tính rời khỏi, liền nhìn thấy ở thôn trang kia là trại chăn nuôi, bên trong không chỉ có gà, vịt, ngỗng, các loại gia cầm, còn có trâu, bò, dê nữa.
Số lượng cũng rất nhiều.
Nàng nhìn thoáng qua mấy thôn trang khác, còn có ba trại chăn nuôi, hơn nữa có một trại còn rất lớn.
Nàng còn nhìn thấy có một con gà phú quý, mà nàng đã từng đưa đến tặng.
Xem ra khi về phủ nàng phải tìm người hỏi một chút, xem thử có thể mua được thôn trang giống như này không, nếu không sau này khi khai trương tửu lâu, cũng không có đồ để cung cấp.
Dương phủ.
Sau khi Dương Uyển Ninh quay về, liền đến phòng của lão phu nhân báo bình an, rồi muốn xoay người rời đi.
"Đứng lại."
Lão Thôi thị vốn dĩ đang nằm trên giường, lại nhanh chóng ngồi dậy quát mắng.
"Tổ mẫu có gì phân phó không ạ?"
Dương Uyển Ninh mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn quay đầu lại hỏi.
"Chuyện phụ thân con hôn mê, con có biết không?"
"Lúc nãy con vừa nghe nói, con đang tính đi qua thăm."