Chương 583: Thôi Gia Xong (6)
Chương 583: Thôi Gia Xong (6)
Chương 583: Thôi Gia Xong (6)
Vừa mới đến phòng giam, Dương Thế Thành liền cảm thấy rùng mình vì không khí lạnh lẽo ở bên trong. Đồng thời, trong lòng ông ta cảm thấy mừng thầm vì bản thân đã chuẩn bị ít áo bông và chăn cho các nàng, nếu không thì hai người có thể ra được ngoài hay không cũng là một vấn đề."
Đi đến chỗ cửa phòng giam của các nàng, nhìn qua lan can thấy dáng vẻ run rẩy dưới chiếc chăn ở trên giường của các nàng, trong lúc nhất thời, ánh mắt của ông ta tối sầm lại, nói: "Mẫu thân, nhi tử đến thăm người đây."
Hai cô cháu nghe thấy tiếng của ông ấy, lập tức nghiêng đầu ra nhìn xem, sau khi xác định là ông ấy, Thôi thị lập tức đỡ lão Thôi thị đi đến, vui mừng nói: "Lão gia, rốt cuộc người cũng đến đón chúng ta."
"Tạm thời các ngươi còn chưa được ra, ta đi đến đây để đưa cho hai người ít áo bông và chăn thôi." Dương Thế Thành chỉ về phía sau, quản ngục kiểm tra hai bọc quần áo lớn.
"Thế là sao? Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?" Lão Thôi thị nắm lấy thanh sắt giam, lo lắng hỏi.
"Đúng vậy. Lão gia, Thôi gia đã bị tịch thu toàn bộ tài sản rồi." Thôi thị nói phụ họa.
"Chuyện này phải xem quyết định của Hoàng thượng, ta cũng đang bị tạm đình chỉ chức vụ." Dương Thế Thành lắc đầu nói.
Lúc này, quản ngục mở cửa phòng giam, ném hai bọc quần áo vào, nói: "Đây là chuyện lớn, dám đánh thê tử của Tam hoàng tử thì không đơn giản chỉ có nói rõ ràng là có thể đi ra ngoài được."
Nói xong, khóa lại cửa, nhìn về phía Dương Thế Thành nói: "Dương đại nhân, ngươi chỉ có một khắc thôi, hãy nắm chặt lấy."
Quản ngục nói xong, xoay người rời đi.
"Tại sao lại như vậy? Tại sao có thể như thế này chứ?" Lão Thôi thị vừa nghe xong, liền cảm thấy hoảng hốt, vội vàng hô lên: "Nha Nhi, con nhất định phải cứu mẫu thân ra."
"Con sẽ cố gắng hết sức, mấy ngày này, hai người ở trong này tự chăm sóc tốt cho chính mình."
"Được, được, chúng ta sẽ tự chăm sóc lẫn nhau."
Lúc này Thôi thị cầm chỗ quần áo mà Dương Thế Thành mang đến, kéo tay ông ấy, hoảng hốt nói nhỏ ở bên tai: "Lão gia, lão gia, là nàng trở lại để báo thù chúng ta. Nếu không phải nàng ăn trộm những thứ tài sản đắt giá của nhà chúng ta, thì mọi chuyện sẽ không như thế này."
"Ngươi có ý gì? Ngươi nói là Cố Thừa Duệ?" Dương Thế Thành ngạc nhiên hỏi.
Nếu nói là do hắn cố ý tung ra, khiến cho bọn họ phải gả nữ nhi cho Tam hoàng tử, thì ông ấy tin.
Nhưng chuyện hắn ăn cắp tài sản nhà bọn họ, thì ông ấy không tin. Hắn cũng không có khả năng làm ra chuyện này, kể cả là Tam hoàng tử cũng không thể.
"Không phải, là Cố thị, là Cố thị." Thôi thị nói đến đây, kể chuyện Cố thị tìm bà ta cho ông ấy nghe, sau đó bà ta nói: "Lúc đầu, ta còn nghĩ mời một đại sư đi ra mộ để trấn áp hồn phách của nàng ta, không ngờ tới..."
Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Dương Thế Thành cản lại, nói: "Nói lăng nhăng cái gì đó, chỉ là một giấc mộng mà thôi, đừng có nói bậy bạ."
Trên đời này, nhiều người làm chuyện trái với lương tâm lắm, nhưng đâu có ai bị người kia trả thù lại đâu, vì vậy đây chính là một lời nói không có chứng cứ.
"Lão gia, đây là sự thật, là thật đó. Sau khi Cố thị tìm tới thiếp thân, buổi sáng ngày thứ hai hôm đó, trong phủ nhà chúng ta liền bị mất trộm. Người phải tin tưởng thiếp thân." Thôi thị không cam lòng, nói.
"Nha nhi, thà tin là có, không thể không tin được." Lão Thôi thị nói phụ họa.
Sau khi nghĩ đến vẻ kỳ lạ của Dương Uyển Ninh, nói: "Còn có cả Dương Uyển Ninh, từ lúc là người của Cố gia, nàng ta cũng không còn nghe lời như trước nữa."
"Tại sao lại không, ngày hôm qua, không phải nàng ta cũng nghe theo lời của người, đòi nhận sính lễ của Thụy vương trước thời gian sao, nếu không thì nàng ta cũng không phí sức trương dương, để cho người ta cười nhạo ta."
"Tức là sao?"