Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 579 - Chương 584: Thôi Gia Xong (7)

Chương 584: Thôi Gia Xong (7) Chương 584: Thôi Gia Xong (7) Chương 584: Thôi Gia Xong (7)
Mặc dù Dương Thế Thành có chút không nhịn được, nhưng vẫn giải thích vài lần cho các nàng.

"Là nàng ta cố ý, đúng vậy, nhất định là nàng ta cố ý, nếu không chỉ bằng quan hệ của Thụy vương và Cố Thừa Duệ, sao có thể truyền đi trương dương như này được."

"Trên triều đình không thiếu các loại tàn sát thảm khốc, nếu các ngươi mở miệng, còn không bị người ta lợi dụng." Sau khi Dương Thế Thành nói xong, lại dặn dò hai nàng mấy câu, sau đó xoay lưng đi.

"Cô mẫu, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thôi thị nhìn bóng lưng Dương Thế Thành, tâm loạn hỏi.

"Đến chức vụ của Thế Thành còn đang bị tạm đình chỉ thì có thể làm sao được chứ." Sau khi Lão Thôi thị nói xong, cả người giống như thoát khí ra, trong nháy mắt như già đi hơn mười tuổi.

Bời vì trong lòng bà ấy biết rõ, mặc dù cả nhà của bọn họ đều bị tịch thu rồi, nhưng chức vị của con trai vẫn còn bị đình chỉ, thì sau đó Hoàng thượng sẽ ra tay độc ác hơn đối với Thôi thị.

Bà ấy hối hận rồi, hối hận bản thân có lòng tham không đáy, nếu không thì cũng sẽ không rơi vào kết cục bản thân muốn chết cũng không được yên bình như này. Đặc biệt là trăm năm sau, làm sao bà ấy còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông của Thôi gia ? Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là da đầu của bà ấy đã run rẩy.

Ở bên này, sau khi Dương Thế Thành trở về phủ, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bản thân cứ tin là có còn hơn là không tin.

Vì vậy, ông ấy mời một cao nhân, gọi hồn phách Cố thị về trấn áp ở trong quan tài, để nàng ta không được siêu sinh.

Sau đó, ông ấy trực tiếp đi tìm Thôi thị, cầm theo ít bạc cầm cố tới, lại không ngờ chỉ có hơn hai trăm lượng bạc.

Cuối cùng, ông ấy đem tất cả khế ước của cửa hàng, ruộng đất đều lấy ra, thêm một vài ít đồ vật ở trong nhà nữa.

Vì sợ có người nhìn chằm chằm vào ông ta, nên ông ta không dám động vào tiền của trang tử.

Chỉ có điều sau khi cầm cố khế đất và cửa hàng, suýt nữa thì ông ấy bị tức chết, bởi vì mấy trang tử và cửa hàng tốt thì đều đứng tên Dương Uyển Ngọc.

Ông ấy không khỏi cười khẩy nói: "Thôi thị, ngươi đúng là một bà mẹ tốt, nếu không phải bị bắt, thì có phải ngươi định móc rỗng Dương phủ để bù đắp cho cái con sói mắt trắng Dương Uyển Ngọc kia không?"

Nghĩ đến đây, để phòng ngừa vạn nhất, ông ấy trực tiếp cầm lấy tất cả đồ vật, bỏ vào vách ẩn ở trong thư phòng.

Tất nhiên có cả đồ cưới của Dương Uyển Ngọc, ông ấy cũng sẽ thu lại không bỏ sót một cái gì, đến lúc đó cho một trang tử và một cái cửa hàng bình thường là được.

Còn những thứ khác, ông ấy dự định để cho Đại hoàng tử thu hồi một trăm lượng bạc của trang tử, sau đó đổi lấy chút vải vóc, đồ trang sức cho nàng ta đủ mặt mũi, còn những cái khác thì ông ấy không thể bỏ ra lúc này được.

Nghĩ vậy, sau khi thu dọn đồ đạc xong, ông ấy liền xoay người đi về phía Tuệ vương phủ.

Một bên khác, nhóm nô tì trong cung bận rộn muốn chết, Tuệ vương và Khang Vương đều đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Khang vương đi lên trước nói: "Đại ca, nghe nói Dương gia đòi tam ca đưa sính lễ trước thời hạn, để chuẩn bị đồ cưới cho vương phi, chuyện này là thật sao? Dùng bạc của tam ca để nuôi con gái mình, nhạc phụ của huynh thật là biết làm dáng quá đi."

Làm sao Tuệ vương không nghe ra lời phàn nàn của hắn ta, mặc dù trong lòng đang cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn ta vẫn nghiêng đầu cười, nói: "Sao thế lão tứ? Nếu ngươi hâm mộ, ta cũng có thể cho vương phi của ngươi thêm ít đồ cưới."

"Vậy thì không cần đâu. Mặc dù nhạc phụ của ta không phải là đại phú quý, nhưng vẫn còn có thể xuất đồ cưới ra." Khang vương nói đến đây, sợ hắn ta trở mặt, lập tức nói: "Không nói chuyện tiếp với huynh nữa, ta phải trở về chuẩn bị sính lễ đây."

Nói xong, hắn sải bước đi ra ngoài cửa cung.
Bình Luận (0)
Comment