Chương 585: Thôi Gia Xong (8)
Chương 585: Thôi Gia Xong (8)
Chương 585: Thôi Gia Xong (8)
Tuệ vương rất tức giận, đồng thời nảy sinh cảm xúc bực bội với Dương Thế Thành, xem ra hắn ta phải nhanh chóng chọn người nối nghiệp thôi. Hắn không thể nào giương mắt nhìn miếng mồi hộ bộ béo bở rơi vào tay người khác được.
Kết quả là vừa đi đến cửa nhà, hắn ta liền nghe thấy tiếng bẩm báo: "Thưa vương gia, Dương Thế Thành, Dương đại nhân đang chờ ngài ở phòng tiếp khách."
"Có nói là chuyện gì không?"
"Không có ạ. Chỉ có điều trông dáng vẻ mang theo tâm sự nặng nề thôi."
"Ta biết rồi." Tuệ vương nói xong, nghĩ đến mối hôn sự sắp tới, chần chờ một chút vẫn tiếp tục đi đến.
Dương Thế Thành thấy hắn ta đi vào lập tức đứng lên nói: "Hạ quan tham kiến vương gia."
"Không cần đa lễ, ngồi đi." Tuệ vương nói xong, trực tiếp đi tới vị trí cao nhất, ngồi xuống.
Sau khi uống xong một chén trà, hắn ta mới nói: "Không biết Dương đại nhân đến là có chuyện gì?"
"Là chút việc nhỏ thôi." Dương Thế Thành nói xong, nhìn về phía các nha hoàn đang đứng ở bên cạnh.
Tuệ vương hiểu ý, phất tay đuổi bọn nha hoàn ra ngoài.
Lúc này, Dương Thế Thành mới nói ý định của ông ấy ra cho hắn nghe.
Tuệ vương vừa nghe đến đồ cưới của Dương Uyển Ngọc, lập tức giận dữ, hỏi luôn: "Buổi sáng nay có lời đồn là ngươi muốn xin sính lễ của lão tam không biết có phải hay không?"
"Là hạ quan thất trách, chuyện này là người trong nhà của hạ quan làm ra, trước đó, hạ quan thật sự không biết."
Tuệ vương nghe thấy tức giận vỗ bàn, nói: "Thất trách, lại là thất trách. Thôi thị vay tiền nặng lãi, ngươi cũng nói mình thất trách, chuyện xin sính lễ, cũng nói là thất trách. Vậy ngươi còn có trách nhiệm với cái gì nữa. Sao bản vương cảm thấy, người đứng đầu Dương phủ nhà các ngươi là Thôi thị, chứ không phải là ngươi nhỉ."
Dương Thế Thành nghe thấy vậy, lập tức cúi đầu, không dám nói gì.
Tuệ vương thấy không có chỗ để phát tiết, nhưng lại nghĩ đến cái chuôi còn đang nằm trong tay đối phương, nên hắn ta không thể làm gì khác ngoài việc nói: "Bản vương giúp ngươi gom góp ba mươi món đồ cưới thôi. Đối với chỗ đồ còn lại, bản vương cũng không thể lấy ra được trong thời gian ngắn. Còn bạc thì ngươi tự mình nhìn lại xem thêm chút gì đi."
"Nhưng bây giờ, hạ quan sợ bị theo dõi, nên cũng không tiện lấy ra." Dương Thế Thành muốn nói lại thôi.
Tuệ vương nghe xong cảm thấy kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Mấy phong thư trước đó của chúng ta đã đốt đi hết chưa? Còn chỗ bạc đó vẫn an toàn chứ?"
Tâm trạng Dương Thế Thành lập tức hồi hộp, nhưng mà để bảo vệ mạng sống thì không thể làm gì ngoài kiên trì gật đầu nói: "Yên tâm đi, hạ quan đã tiêu hủy sau khi xem xong.
Về phần bạc, hạ quan đã đặt vào trong núi, nhưng bây giờ không nên di dời."
Tuệ Vương vừa nghe đã tin, bởi vì bạc này, cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy ông ấy đụng tới.
Sau đó nói rằng: "Thế này đi, bản vương cho ngươi mượn năm vạn lượng ngân phiếu, nhớ là phải trả lại."
"Tạ ơn Vương gia thương cảm." Dương Thế Thành vội vàng hành lễ nói.
Tuy năm vạn lương bạc này không nhiều lắm, nhưng lại giải quyết nhu cầu cấp thiết của ông ấy.
"Đi theo bản vương đến đây." Sau khi nói xong Tuệ Vương dẫn theo ông ấy đến kho bạc, bảo quản gia lấy năm vạn lượng ngân phiếu cho ông ấy.
Sau khi Dương Thế Thành nhận lấy và nói cảm ơn thì cũng không ở lại lâu, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi về đến nhà thì nằm liệt luôn trên giường.
Bởi vì ông ấy không biết, lời nói đã soạn ra trước rốt cuộc có thể duy trì bao lâu trước nỗi sợ của ông ấy.
Còn có những vàng bạc và thư tín kia đã rơi vào tay ai, có mang đến họa sát thân cho bản than hay không.