Chương 590: Khuyên Bảo
Chương 590: Khuyên Bảo
Chương 590: Khuyên Bảo
Nghĩ đến đây thì đuổi theo nói: "Ngươi là lão đại trong nhà, chẳng lẽ cứ thế nhìn cha mẹ bị bắt mà mặc kệ hay sao?"
"Bây giờ thì biết ta là lão đại rồi à, nhưng ta lại chưa nghe ngươi gọi ta là tỷ tỷ lần nào đấy."
"Ta..."
"Hiện tại đã trễ thế này, cầu ai cũng không được.
Ngươi vẫn nên đi về trước đi, ngày mai đến đại lao gặp phụ thân, hỏi ý ông ta một chút rồi nói sau." Dương Uyển Ninh nói xong thì không đáp lại nàng ta nữa.
Chờ trở lại phòng, Xuân Hỉ vừa hầu hạ nàng ấy rửa mặt, vừa muốn nói lại thôi hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn xen vào chuyện của lão gia sao, nô tỳ nghe nói người bắt lão gia chính là ngự tiền thị vệ, những người đó chỉ có Hoàng Thượng mới có thể sai sử."
"Mặc kệ nói thế nào, thì ngoài mặt vẫn phải làm.
Đúng rồi người trong viện bây giờ vẫn còn ngoan ngoãn chứ."
"Ngoan lắm ạ, từ lúc Thôi thị bị bắt, cả một đám đều ngoan như cún."
"Càng là lúc này thì càng không thể thả lỏng, nếu không một khi xảy ra chuyện chính là chuyện lớn."
"Nô tỳ đã hiểu." Xuân Hỉ trịnh trọng gật gật đầu nói.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Cố Thừa Duệ đã mang theo hơn mười con lừa nướng cùng Lâm Nhất Thiên đánh xe ngựa đi thẳng đến thôn trang.
Mà Chu Oánh thì đi phòng bếp chuẩn bị đồ nhúng và nước dùng lẩu, đi ra thì nhìn thấy Chu Đông đang ngáp liên tục ở đằng xa, gọi hắn ta lại hỏi: "Chu Đông ca, ngươi làm sao vậy, không biết còn tưởng rằng tối hôm qua ngươi đi làm kẻ trộm đó."
"Có bản lĩnh làm kẻ trộm thì còn tốt, ít nhất nhanh kiếm được tiền.
Trải qua hơn nửa tháng học tập, cuối cùng ta cũng biết, việc buôn bán này rất phức tạp khó hiểu, thật sự không dễ gì mà làm được."
Chu Oánh nghe xong nở nụ cười, sau đó hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào, không muốn làm nữa à?"
"Làm chứ, không làm cái này thì còn làm gì nữa, trồng trọt còn mệt hơn." Chu Đông nói tới đây thì muốn nói lại thôi nói: "Nói thật, tuy rằng làm hạ nhân không tự do, có khi còn bị đánh, nhưng cuộc sống của hạ nhân vẫn thoải mái hơn, ít nhất không cần lo lắng ăn mặc."
Chu Oánh nghe xong trợn trắng mắt, đó là do ngươi có cha mẹ che chở, nếu không chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng vẫn khuyên nhủ: "Cái gì cũng cần cái quá trình, lúc trước ngươi sống quá an nhàn, cho nên vừa thay đổi quá nhiều thì có chút chịu không nổi.
Làm việc lâu rồi, biết cách làm thì không phải là sẽ thoải mái hơn sao?
Tựa như lúc đầu ngươi làm hạ nhân, không phải cũng sẽ luống cuống tay chân hay sao."
"Cũng đúng, vậy ta phải nhanh lên, nếu không lát nữa trời sẽ tối." Chu Đông đồng ý gật gật đầu, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Mà Chu Oánh dạo qua một vòng trong phủ, sau khi thấy các nơi đã được thu dọn không tệ, bèn trở về phòng.
Nghĩ tới lúc trước Cố Thừa Duệ nói muốn nàng quan sát chặt chẽ kinh thành, bèn rót một chén trà, cầm bản du ký làm che dấu, sau đó triển khai thần thức nhìn về phía Dương phủ.
Vừa lúc đụng tới Dương Uyển Ninh và Dương Uyển Ngọc một người mang theo một gánh nặng đi ra ngoài.
Trong mắt nàng lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, hai người này nói là như nước với lửa cũng không quá, thế mà cũng có một ngày sẽ đi cùng nhau hài hòa như thế.
Sau khi đi theo một đoạn, thế mới biết bọn họ đi đưa áo bông chăn bông cho Dương Thế Thành, lập tức hiểu rõ.
Sau đó nàng cũng dõi theo, nhưng tới cửa đại lao Hình bộ, mặc kệ hai người tặng bạc, hay là nhắc tên Tuệ Vương cùng Thụy Vương, thì bọn họ cũng không thể đi vào.
Đành phải để lại đồ đạc, không yên lòng trở về.
Ngược lại khi Chu Oánh vào trong đại lao, mới phát hiện An Vương đang khua chiêng gõ mõ thẩm vấn người Thôi gia.
Thậm chí vì nhanh chóng lấy được lời khai, An Vương còn dùng ghế hùm.
Nhưng cuối cùng cũng không thể lấy được chứng cứ có lợi cho việc bắt Dương Thế Thành.