Chương 589: Bị Bắt
Chương 589: Bị Bắt
Chương 589: Bị Bắt
"Dương đại nhân cảm thấy, vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?"
Dương Thế Thành sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, là Hoàng Thượng muốn bắt mình, lập tức ũ rũ.
Tiếu Hằng thấy ông ấy ngoan ngoãn chịu trói, lúc này mới phất tay nói: "Mang đi."
Trên đường, Dương Thế Thành một đường hỏi thăm nguyên nhân từ Tiếu Hằng, tuy rằng không nghe ngóng được tin tức xác thực, nhưng mà nhìn thấy hắn ta tràn ngập sát khí, là đã biết tình hình không tốt.
Đồng thời trong lòng bất an, có khi nào Hoàng Thượng đã biết chuyện ông ấy tham ô hay không.
Nhưng lại không đúng, nếu Hoàng Thượng biết chuyện tham ô, như vậy sẽ không phải là bắt người mà là xét nhà.
Nghĩ đến đây trong lòng lại thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ cần không phải tội tham ô, vậy chỉ cần mình không thừa nhận, đại hoàng tử nhất định sẽ nghĩ cách cứu mình.
Dương Thế Thành nhanh chóng bị đưa vào đại lao của Hình bộ.
Lúc đến đại lao và vừa nằm xuống, chợt nghe thấy một trận gào khóc thảm thiết, kế tiếp lục tục bắt vào mấy chục người.
Mà trong lao của ông ấy, cũng bị chia vào thêm năm người.
Vốn ông ấy còn muốn nghe một chút bọn họ nói cái gì, nhìn xem có thể phán đoán ra vì sao bản thân lại đột nhiên bị bắt hay không.
Nhưng mà sau khi qua một khắc, năm người đều tự tìm một chỗ định dựa vào vách tường ngủ.
Ông ấy đành phải vò đầu bứt tóc một ít, để biến thành bộ dáng chật vật hơn.
Sau đó dịch đến cạnh một nam nhân trung niên thoạt nhìn có hơi gầy yếu hỏi: "Vị huynh đệ này, các ngươi đã làm chuyện gì vậy, sao thoáng cái đã có nhiều người vào đây như vậy?"
Người nọ liếc mắt nhìn ông ấy, thấy ông ấy giống kẻ phú quý, nhất thời tức giận nói: "Sao ngươi không nói xem ngươi là người nào, làm sai chuyện gì trước đi?"
"Ta... Con ta đánh bạc tiêu hết gia sản, bị người đòi nợ khắp nơi, trong khoảng thời gian ngắn không chỗ trốn, bèn đút chút bạc để vào đây trốn."
Nam nhân nghe xong thì đầu tiên là kinh ngạc một hồi, sau đó giơ ngón tay cái lên nói: "Thật cao tay, biện pháp hay.
Nếu con nợ nào cũng là kẻ dối trá giống ngươi, sợ là chúng ta đã sớm ăn không khí."
Dương Thế Thành sửng sốt một chút, cố ý bày ra vẻ mặt kích động nhìn về phía hắn ta nói: "Ngươi, các ngươi là người của đổ tràng?"
"Không phải, nhưng có phụ trách đòi nợ, sớm biết rằng mặt trên tra nghiêm như vậy, còn không bằng làm một mình như lúc trước, bây giờ dù không chết thì sợ là cũng bị lưu đày."
Dương Thế Thành nghe hắn ta nói vậy, lập tức nghĩ tới chuyện đòi tiền.
Bởi vì chuyện này mà cả nhà Thôi gia đều bị bắt vào, nghĩ đến đây lập tức đi hỏi.
Nam nhân cảnh giác nhìn ông ấy hỏi: "Sao ngươi lại biết?"
"Nghe nói, chuyện này truyền khắp lao hai ngày nay rồi."
"Xem ra, lần này thật sự tiêu rồi." Nam nhân nhụt chí nói.
Sau khi Dương Thế Thành biết được lý do, cũng không dám hỏi nữa, nếu không lỡ như bại lộ thân phận, thì không biết bọn họ sẽ đối phó mình như thế nào.
Dương phủ, Dương Thế Thành vừa bị bắt đi, Dương Uyển Ninh và Dương Uyển Ngọc đã biết được tin tức, nhưng chờ bọn họ chạy tới nơi, người đã đi rồi.
Dương Uyển Ngọc lập tức nói với Dương Uyển Ninh: "Ngươi mau đi cầu xin Thụy Vương đi, xem có thể nhanh chóng cứu cha ra hay không."
Dương Uyển Ninh nghe xong cười nhạo nói: "Sao ngươi không đi tìm Tuệ Vương đi, quan hệ của mẫu thân và hoàng hậu cũng không tệ mà, cầu xin bọn họ cũng có phần thắng."
Nói xong trực tiếp trở về tiểu viện của mình.
Dương Uyển Ngọc thấy vậy thì tức đến nỗi dậm chân, nhưng nàng ta cũng biết, nếu bây giờ nàng ta đi tìm Tuệ Vương, thì sau này thành thân, nàng ta sẽ luôn thấp một bậc trước mặt Tuệ Vương, rất bất lợi đối với tương lai của nàng ta.
Nhưng nếu không cứu, vậy hôn sự của nàng ta phải làm sao bây giờ, đồ cưới của nàng ta, hôn lễ của nàng ta, đều sẽ đi tong.