Chương 594: Không Thể Cầu Cứu
Chương 594: Không Thể Cầu Cứu
Chương 594: Không Thể Cầu Cứu
Dương Uyển Ngọc nghe nàng ta vừa đấm vừa đá thì không biết nên trả lời thế nào, trong lòng cũng vô cùng khó chịu, lúc trước lo lắng bồn chồn nên quên cả chuyện Đại hoàng tử còn phải ở trong cung làm việc, còn mất mặt trước mặt Vương phi, về sau không biết sẽ bị nàng ta mỉa mai thế nào đâu.
Nhưng nghĩ đến mục đích của bọn họ đành phải hỏi: "Vậy không biết lúc nào Vương gia mới trở về?"
"Khó mà nói chắc được, bình thường chỉ lúc ăn cơm tối chúng ta mới gặp nhau, những lúc khác còn phải xem tâm trạng của Vương gia.
Nhưng Dương gia mới xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không có chuyện quan trọng thì chắc chắn Vương gia sẽ về."
"Xem như ta chưa nói gì." Dương Uyển Ninh lẩm bẩm.
Sau đó, nàng ta thầm giật mình, nhà bọn họ xảy ra chuyện lớn như vậy nếu Vương phủ muốn quan tâm thì đã sớm đến tìm mà không phải như bây giờ, ngay cả người cũng không gặp được.
Có thể thấy Đại hoàng tử vốn không muốn gặp bọn họ.
Nghĩ đến đây, tâm trạng nàng ta trùng xuống: "Nếu Vương phi đã biết mục đích chúng ta đến thì xin làm phiền ngài truyền lời giúp chúng ta, tỷ đệ ta xin cáo từ."
"Truyền lời thì có thể, những cái khác bản vương phi cũng không dám cam đoan."
"Ta hiểu." Nói rồi, Dương Uyển Ngọc kéo Dương Thành Sâm dùng dằng đi ra ngoài.
Ra khỏi cổng Tuệ Vương phủ, Dương Thành Sâm cắm tức nhìn nàng ta: "Tỷ làm sao vậy? Vương phủ lớn như thế chẳng lẽ lại mặc kệ chúng ta không mời ăn cơm trưa sao? Chúng ta cứ ở đó chờ là được, đệ không tin hắn ta không ra."
Dương Uyển Ngọc lắc đầu, dẫn hắn ta đi thẳng về phía xe ngựa, sau khi lên xe nàng ta mới nói suy đoán của mình cho đệ đệ: "Lát nữa tỷ sẽ vào cung tìm Bát công chúa, thử xem nàng ấy có thể nói vài câu có ích trước mặt Hoàng hậu không. Đệ cứ ngoan ngoãn ngồi đợi trong xe ngựa, không được chạy lung tung biết chưa?"
"Ngay cả Tuệ Vương phủ cũng không quan tâm thì Bát công chúa sẽ sao?"
"Thử chút xem." Dương Uyển Ngọc cười khổ nói.
Nói xong, nàng ta sai xa phu lập tức đánh xe thẳng đến cửa cung.
Đến nơi, Dương Uyển Ngọc xuống xe ngựa, đi thẳng đến trước cửa cung ghi danh rồi trình lệnh bài Bát công chúa đưa cho nàng ta.
Nhưng lại bị người ta nói thẳng: "Về đi, Bát công chúa đã ra ngoài rồi, không ở trong cung đâu."
"Ngài ấy đi đâu rồi?"
"Hành tung của công chúa không phải chuyện chúng ta có thể hỏi thăm."
"Vậy chắc ta có thể tìm Hoàng hậu nương nương chứ?"
"Hoàng hậu nương nương thống lĩnh lục cung, rất bận rộn, không phải ai muốn gặp cũng gặp được, phải có thư mời hoặc có người đón ngươi mới được."
Dương Uyển Ngọc thầm nghĩ, những lần tiến cung trước cũng không tốn công như vậy, chẳng lẽ bọn họ cố ý dặn dò, không muốn quan tâm chuyển của nàng ta.
Nghĩ đến đây, một cơn oán hận dâng lên trong lòng nàng ta, đây chẳng phải là cần dùng người thì tiến về phía trước, không cần người thì lùi lại sao?
Nhưng nàng ta vẫn thử thăm dò: "Vậy thì làm phiền ngài thông báo giúp ta một tiếng, dù sao ta cũng là Trắc phi tương lai của Tuệ Vương."
Nghe xong, một tia khinh bỉ lóe lên trong mắt thị vệ, đã là lúc nào rồi mà còn có gan nhắc đến chuyện hôn nhân.
Thị vệ xua tay, nói thẳng: "Vậy ngươi đi tìm Tuệ Vương đi, không được triệu thì không thể yết kiến Hoàng hậu."
"Đúng rồi, Tuệ Vương cũng được, chẳng phải ngài ấy cũng ở trong cung sao, cho ta tìm ngài ấy trước đi."
Thị vệ nghe xong thì hơi ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra ngay Tuệ Vương cũng không muốn gặp nàng ta.
Nhưng hắn vẫn chỉ chỉ phía đối diện, nói: "Vậy ra bên ngoài chờ đi, giờ này không thể cho ngươi vào được."
Thị vệ nói xong thì cũng lười phản ứng nàng ta.
Dương Uyển Ngọc nghe vậy suýt nữa nhào lên xé hắn, nhưng biết chẳng thể giải quyết được chuyện gì nên đành quay lại trong xe ngựa chờ.
Dương Thành Sâm xám mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một lũ tiểu nhân."