Chương 593: Lựa Chọn Riêng (2)
Chương 593: Lựa Chọn Riêng (2)
Chương 593: Lựa Chọn Riêng (2)
Dương Thành Lâm vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng ấy cộng với lần trước nghe được cuộc trò chuyện của hai mẹ con Thôi thị, hắn ta đã tin đến chín phần.
Nhưng cái chết của nương thật sự do Thôi thị làm sao? Nghĩ đến đây, hắn ta hỏi Dương Uyển Ninh: "Có chứng cứ chứng minh Thôi thị hại chết nương không?"
"Nói thật thì lúc đầu tỷ cũng tưởng là nương chết bệnh, nhưng sau lại nghe nói là chết vì bị đông chứng, khi biểu ca xác nhận trong trà của tỷ có cỏ Hàn Băng thì mới có ý nghĩ nương bị hại.
Nhưng đối phương làm việc quá bí mật, hạ nhân hầu hạ nương lúc trước người thì bị bán, người bị phân phát, tỷ thật sự không có cách nào chứng thực được."
"Là ai nói nương bị đông cứng chết?" Dương Thành Lâm siết chặt nắm đấm, vẻ mặt âm trầm hỏi.
"Là Dương Uyển Ngọc vô tình lỡ lời, nói là Thôi thị sai người cắt than của nương nên mới..."
Dương Thành Lâm đứng phắt dậy, nếu là lời từ miệng Dương Uyển Ngọc thì chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
Nghĩ đến đây, hắn ta chạy thẳng ra ngoài, hắn ta phải đến đại lao hỏi xem cha có biết chuyện này không mới được.
Dương Uyển Ninh lập tức kéo người lại, hỏi: "Đệ đi đâu đấy?"
"Đệ muốn đi tìm cha hỏi cho rõ ràng!"
"Đệ cảm thấy ông ta sẽ thừa nhận sao?"
"Đệ..."
"Ngồi xuống." Dương Uyển Ninh kéo giật hắn ta lại, để người ngồi xuống rồi mới nói: "Lúc trước vẫn luôn không nói cho đệ chính vì sợ đệ xúc động.
Bây giờ nói ra để nhắc nhở đệ, chúng ta đừng quan tâm chuyện của Thôi thị, có sống được hay không là do số của bọn họ."
Dương Uyển Ninh sợ hắn ta lại làm chuyện bồng bột thế là lập tức đứng lên, nói: "Đi thôi, ta dẫn đệ đi đón một người."
"Ai?"
"Còn nhớ Tôn mụ mụ đi theo nương không?"
"Còn nhớ, chính là mụ mụ của hồi môn của mẫu thôn vẫn chưa thành thân."
"Chính xác, tỷ đoán có lẽ bà ấy biết chút gì đó, chúng ta đến trang viên xem xem."
Dương Thành Lâm hơi do dự, song vẫn gật đầu theo nàng ấy ra ngoài.
Hai người đến phòng bếp lấy ít thức ăn rồi dẫn theo Xuân Hỉ ngồi lên một chiếc xe ngựa chạy thẳng đến trang viên ở ngoại ô.
Bên này, Chu Oánh đã ngơ ngẩn nhìn xung quanh nên không nhìn chằm chằm bọn họ mà nhìn về phía Dương Uyển Ngọc.
Nhưng hai tỷ đệ này đang bị bỏ lại trong phòng khách, ngay cả chén trà cũng không có.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Dương Thành Sâm nổi giận đùng đùng đứng phắt dậy, nói: "Tỷ, tỷ phu có ý gì vậy? Chúng ta đã chờ hơn nửa ngày rồi sao ngay cả một câu trả lời cũng không có vậy?"
Dương Uyển Ngọc nghe vậy không khỏi cười khổ, có thể có ý gì chứ, chẳng qua không muốn quan tâm thôi, nhưng nàng ta vẫn ôm một tia hy vọng nói: "Chờ thêm chút nữa, Vương gia trăm công ngàn việc, có lẽ đang có chuyện quan trọng."
"Chuyện của chúng ta thì không quan trọng à!" Dương Thành Lâm tức giận ngồi xuống.
Thế nhưng ngồi mãi cũng chẳng thấy ai đến, một tin tức cũng không có, hắn ta đã hiểu ra Đại Hoàng tử này thật sự không muốn quan tâm rồi.
Một lúc sau, hai tỷ đệ liếc nhìn nhau rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
Lúc này, Tuệ Vương phi đang bước đến từ xa cất tiếng: "Dương muội muội, không chờ thêm chút nữa sao, Vương gia sao về rồi."
"Nếu Vương gia không có trong phủ thì sau vừa nãy bọn hạ nhân lại không nói sớm?" Dương Uyển Ngọc nhìn Tuệ Vương phi, không cam lòng chất vấn.
"Muội muội có vẻ tức giận lắm nhỉ? Nhưng bổn Vương phi cũng mới từ nhà mẹ đẻ vè, thật sự không biết có khách tới phủ, để ngươi chờ lâu rồi.
Còn về phần hạ nhân, có lẽ đã đoán được mục đích các ngươi đến đây nên mới giữ người ở lại chờ Vương gia thôi.
Mà các ngươi cũng biết đó, các thành viên hoàng thất và quan nhất phẩm vẫn luôn ở trong cung." Tuệ Vương phi mỉm cười đáp.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, sau khi Vương gia dùng điểm tâm cũng không tiến cung mà vẫn luôn nghị sự với nhóm mưu sĩ trong thư phòng chưa từng ra ngoài.
Thế nên lâu như vậy mà còn không tới gặp bọn họ chắc chắn là vì không muốn gặp.