Chương 596: Tôn Mụ Mụ
Chương 596: Tôn Mụ Mụ
Chương 596: Tôn Mụ Mụ
Sau khi xuất cung, lúc lên xe ngựa, Chu Oánh nhắc nhở nói: "Lưu ma ma, nếu như dạ dày yếu, sau khi ăn lẩu cay có thể sẽ đau bụng, nhất định phải kịp thời gọi thái y đó."
"Cái này Thái hậu biết, có thái y chuyên biệt chuẩn bị sẵn rồi."
"Vậy được rồi, người dừng bước đi."
"Được, có cơ hội sẽ lại nói chuyện." Sau khi Lưu ma ma nói xong thì phất phất tay để người chăn ngựa đưa bọn họ trở về.
Sau khi về đến nhà, Chu Oánh thưởng tiền cho hai người bọn họ, nói: "Hôm nay biểu hiện không tệ, thưởng cho các ngươi tiền tiêu vặt."
Tạ phu nhân ban thưởng." Sau khi hai người nhận lấy bạc, từng người liền lui xuống rồi.
Còn Chu Oánh thì để quỳ hoa giúp nàng pha chén trà, sau đó liền dựa vào ghế bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, Dương Uyển Ngọc đợi đến lúc xế chiều khi các quan viên lần nữa tiến cung, liền biết rằng không đợi được Đại hoàng tử, sau đó dẫn theo Dương Thành Sâm vẫn luôn than đói trực tiếp trở về nhà.
Lúc biết được hai tỷ đệ Dương Uyển Ninh không có ở đó, cho rằng nàng ấy là vì tìm người giúp đỡ, cũng không tiếp tục quan tâm đến, sau khi ăn cơm xong liền trở vào trong nhà nghỉ ngơi rồi.
Còn Dương Thành Sâm thì lại lặng lẽ đi tới Tuệ Vương phủ, kết quả sau khi bọn họ đi Tuệ Vương liền trốn ra ngoài rồi, cho nên một lần nữa vồ hụt.
Điều này làm cho hắn ta tức giận tới cực điểm, vì vậy muốn trực tiếp xông vào trong đó, kết quả lại bị thị vệ xách ra ngoài như xách gà.
Chạng vạng tối, Chu Oánh đang xử lý thịt dê, tỷ đệ hai người của Dương Uyển Ninh với đôi mắt sưng to như quả đầu, dẫn theo một phụ nhân có mái tóc hoa râm, gầy trơ xương đi vào.
Chu Oánh ngẩn người một chút rồi đứng lên nói: "Vị này chính là... ?"
"Biểu tẩu, vị này là Tôn mụ mụ, một trong những nha hoàn trước kia bồi giá cùng với mẫu thân của ta, bọn ta đến đây là muốn thương lượng với người một chút chuyện." Dương Uyển Ninh nói.
Nàng ấy vừa dứt lời, Tôn mụ mụ lập tức hành lễ nói: "Bái kiến tam Thiếu phu nhân."
"Tôn mụ mụ khách sáo rồi, mau đừng dậy đi." Sau khi Chu Oánh khiêm tốn dìu bà ấy đứng dậy, nhìn vào đôi mắt sưng tỏ của hai tỷ đệ liền biết là chuyện không nhỏ rồi, sau đó hỏi: "Bọn muội ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi, buổi tối cùng ăn là được." Dương Uyển Ninh nói.
"Vậy được, bọn muội cùng Thạch Trúc đi rửa mặt, uống chén trà nghỉ ngơi một hồi, vừa khéo ta làm một ít xâu thịt dê, tối chúng ta ăn thịt nướng."
"Được, ta sẽ qua giúp tỷ sau." Dương Uyển Ninh nói rồi đi theo Thạch Trúc trở vào phòng.
Mà Chu Oánh và phu thê hai người của Hải Đường tiếp tục xuyên thịt dê thành xâu.
Lúc trời chạng vạng rồi, Cố Thừa Duệ dẫn theo Chu Hoài Minh chạy tới, nhìn thấy xâu thịt dê, vẻ mặt Chu Hoài Minh ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Đúng thật là đến sớm không bằng đến đúng lúc mà. Xem ra hôm nay ta có lộc ăn rồi."
"Vậy chút nữa huynh ăn nhiều một chút." Chu Oánh cười nói.
Sau đó nói với Cố Thừa Duệ: "Đúng rồi, tỷ đệ Uyển Ninh qua đây rồi, chàng chào hỏi một chút đi, đợi chút nữa đốt than lên thì chúng ta sẽ mở tiệc nướng."
Chu Hoài Minh hơi sửng sốt nói: "Vậy ta ở lại giúp muội nướng, xem xem tay nghề ta thế nào?"
"Được đó, chỉ cần chịu khó chút đừng đó khét là được, khá dễ nướng." Chu Oánh cười nói.
Cố Thừa Duệ thấy vậy trực tiếp đi vào trong nhà.
Thấy hắn bước vào, Dương Uyển Ninh giới thiệu Tôn mụ mụ cho hắn biết.
Tôn mụ mụ đi tới trực tiếp quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Tam thiếu gia, người phải làm chủ cho phu nhân, bà ấy chết quá oan uổng rồi."
"Đứng lên trước đã, trong nhà có khách, có chuyện gì chúng ta ăn cơm xong rồi nói tiếp." Cố Thừa Duệ đỡ bà ấy dậy rồi.
Đúng lúc đó cũng chạm vào mạch môn của bà ấy, hơi sửng sốt nói: "Tôn mụ mụ có bệnh bao tử?"
"Ừm, mấy năm qua đói một bữa no một bữa, cái bao tử này liền để lại bệnh."
"Vậy phải điều dưỡng cho tốt rồi, chút nữa ta sẽ kê cho bà mấy đơn thuốc uống kèm."
"Đa tạ Tam thiếu gia."