Chương 597: Khuyên Giải
Chương 597: Khuyên Giải
Chương 597: Khuyên Giải
"Mọi người ngồi xuống uống chén trà trước đã, ta đi thay y phục." Sau khi Cố Thừa Duệ nói xong trực tiếp trở về phòng. Đặt một tấm khế đất xuống dưới gối rồi thay một bộ y phục tương đối mỏng, rửa mặt đơn giản một phen mới đi ra.
Lúc này vừa khéo than cũng đốt lên, Dương Uyển Ninh đang muốn đứng dậy đi ra ngoài.
Cố Thừa Duệ ngăn nàng ấy lại: "Ta và Thành Lâm qua đó là được, bọn muội ở trong nhà đợi đi."
Dương Thành Lâm vừa nghe lập tức đứng dậy, đi theo hắn đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy Chu Oánh đang nướng thịt một đám người kinh ngạc hỏi: "Thịt do khói hun này nướng ra có ăn được không?"
"Ngươi nếm thử là biết rồi, thỉnh thoảng ăn một lần vẫn khá ngon." Cố Thừa Duệ nói tới chỗ này, quay đầu hỏi: "Nghe nói đầu xuân năm sau là có thi đồng sinh rồi, chuẩn bị thế nào rồi?"
"Khá tốt, chỉ là không biết còn có thể tham gia hay không." Dương Thành Lâm cười gượng trả lời.
Bất kể nói thế nào, lão Thôi thị vẫn là tổ mẫu của hắn ta, Thôi thị là mẫu thân của hắn, bọn họ phạm vào chuyện lớn như vậy, cho dù Hoàng thượng không liên lụy đến bọn họ.
Hắn ta cũng sẽ gì nguyên nhân giữ đạo hiếu mà bỏ lỡ, cho nên hy vọng hắn ta có thể thuận lợi tham gia khoa cử năm sau là không lớn.
Đương nhiên còn có một khả năng duy nhất, đó chính là nhân cơ hội đoạn tuyệt quan hệ với Dương gia.
Chỉ là không biết có thể thành công hay không.
Cố Thừa Duệ hơi sửng sốt, nhớ đến nội dung trên cáo thị mà cảm thấy tiếc thay hắn ta.
Sau đó vỗ vỗ đôi vai nhỏ của hắn ta, nói: "Từ từ đi, không cần phải gấp, là vàng thì rồi cũng sẽ phát sáng, cho nên đệ phải chuẩn bị mọi lúc. Chuẩn bị cho cơ hội một bước lên mây. Nếu không cơ hội đến với đệ, đệ cũng không bay lên được, phải không nào."
"Vâng, đệ sẽ cố gắng." Dương Thành Lâm đồng ý gật gật đầu, sau đó tràn đầy sùng bái nhìn về phía hắn.
Hắn không phải chính là vậy sao.
Tính hình năm đó của Cố gia còn nghiêm trọng hơn Dương gia nhiều, hắn không phải cũng không từ bỏ sao, mà là chuẩn bị mọi lúc, mới có được địa vị hôm nay của hắn.
Cố Thừa Duệ bị ánh mắt sùng bái của hắn ta nhìn đến có hơi chột dạ, hắn có hôm nay không chỉ là sự lắng đọng của ba năm đó, chủ yếu nhất vẫn là sự tích lũy kinh nghiệm biết tập trung ý chí của ba mươi năm ở kiếp trước.
"Hai huynh đệ các người tán gẫu gì đó, nói cũng khá vui vẻ nha." Chu Hoài Minh lúc này một bên vụng về trở mặt xiên thịt dê, một bên nghiêng đầu tò mò hỏi.
"Nói chuyện phiếm mà thôi, sao huynh lại còn làm nữa, vẫn là để ta làm gì." Cố Thừa Duệ tiến lên phía trước nói.
"Đừng nha, vừa khéo có bếp trưởng ở bên cạnh chỉ đạo, ta cũng muốn học thử, sau này muốn ăn thì có thể tự mình ra tay."
"Được thôi, vậy để đệ truyền đồ cho bọn huynh." Cố Thừa Duệ nói xong, tìm thấy được cái muôi, để hắn đặc biệt làm một bát mỳ mềm nát cho Tôn mụ mụ ăn.
Còn bản thân hắn thì cầm hai xâu màn thầu bắt đầu nướng, đương nhiên phía bên trên chỉ rắc lên một chút muối tiêu.
Lúc này Dương Thành Lâm thấy Chu Oánh thục nướng xuyên suốt, tiến lên hỏi: "Biểu tẩu đệ có thể thử làm không?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà mọi người đều đang đợi ăn kìa, đệ vẫn là đợi mọi người ăn gần xong rồi học đi." Sau khi Chu Oánh nói xong thì rắc thêm chút gia vị lên trên xâu thịt dê, sau đó đặt vào trong cái đĩa ở một bên, nói: "Đệ bưng vào trong nhà, cho tỷ tỷ của ta và Tôn mụ mụ ăn trước đi."
"Được." Dương Thành Lâm liên tục gật đầu nói, đồng thời bị mùi thơm từ xiên dê nướng tỏa ra chinh phục rồi.
Chính vào lúc hắn ta xoay người, Cố Thừa Duệ kêu hắn ta lại, đem miếng màn thầu đã nướng đến vàng đặt vào trong đĩa, nói: "Tôn mụ mụ có bệnh bao tử, thịt dê phải ăn ít có biết không?"
"Đệ biết rồi." Dương Thành Lâm gật gật đầu, sau đó bưng đĩa thức ăn vào phòng.
Mà Cố Thừa Duệ thì lại trở về nhà, dời một cái bàn nhỏ, ôm một vò rượu đi tới, sau khi hướng dẫn Chu Hoài Minh đem thịt đã nướng ra, hai người trực tiếp ngồi vào bàn nhỏ trước, vừa nướng vừa bắt đầu ăn.