Chương 600: Tội Ác Tày Trời
Chương 600: Tội Ác Tày Trời
Chương 600: Tội Ác Tày Trời
Sau khi Cố Thừa Duệ tắm xong rồi, hắn tiến vào phòng ngủ nhìn thấy Chu Oánh đang dựa vào đầu giường đọc sách, ánh đèn chiếu rọi xuống người giống như yêu tinh. Mỗi nụ cười mỗi cái cau mày của nàng đều mê người như vậy, hắn trực tiếp duỗi móng vuốt nở nụ cười quái dị nhào tới chỗ nàng.
Một một cuộc vận động vui sướng tràn trề, Cố Thừa Duệ lấy khế đất đặt ở dưới cái gối ra nói: "Đây là khế đất của mảnh đất mà hôm nay ta đã đi xem, tổng cộng là hai ngàn hai trăm mẫu, nàng cất đi."
"Sang tên rồi ư, chàng lấy bạc ở đâu ra vậy?" Chu Oánh nhìn thấy tên của mình ở trên tờ khế đất, nàng sửng sốt một chút hỏi.
"Chu đại ca đã kết toán số bạc bán được hoa hồng dại, phần còn lại ta không muốn, xem như là phần của huynh ấy."
"Vậy tổng cộng bán được bao nhiêu?"
"Hơn bốn ngàn ba trăm lượng, mảnh đất hoang ở thôn trang phải trả hai ngàn hai trăm lượng."
"Gần như vậy, mỗi người một nửa." Chu Oánh nói xong, sau đó nàng cất khế đất vào trong không gian.
Sau đó, nàng dùng thần thức nhìn thoáng qua bên ngoài và sau khi xác định sau khi Thạch Trúc đã đi xuống, hai người mới tiến vào trong không gian.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, Chu Oánh cố ý quan sát qua Dương phủ.
Hai tỷ đệ Dương Uyển Ninh và Dương Thành Sâm đều đã ngủ, chỉ có Dương Uyển Ngọc vẫn đang lục lọi tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng của lão phu nhân.
Sau khi đã xác định bọn họ đã an toàn, nàng liền lui ra ngoài, sau đó thu hoạch một đống rau dưa.
Sau khi làm xong, nàng rửa sạch một quả cà chua để ăn.
Đừng nói là rau cải sinh trưởng ở trong không gian ăn rất ngon, không chỉ nó có vị chua ngọt ngon miệng, quan trọng là nó còn có vị cát đặc biệt, hương vị kia cũng không kém hơn dưa hấu chút nào cả.
Sau đó, nàng dứt khoát tiếp tục rửa sạch thêm mấy quả cà chua và cắt thành lát rồi trộn với đường cát trắng. Chờ sau khi Cố Thừa Duệ quay về, trực tiếp dùng món này thành bữa ăn khuya.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Chu Oánh tỉnh lại thì Cố Thừa Duệ đã hạ triều.
Sau khi hai người ăn xong, Chu Oánh hỏi: "Duệ ca, tên thư sinh kia đến kinh thành rồi sao?"
"Tới rồi, người đang ở vương phủ và có thể qua đó đón người đi bất cứ lúc nào." Cố Thừa Duệ nói tới đây, vẻ mặt phức tạp nói: "Hôm nay, đại hoàng tử cầu tình cho hai cô chất Thôi thị.
Nói là hy vọng có thể đổi hình phạt thành lưu đày."
"Thật kỳ lạ, hôm qua Dương Uyển Ngọc đã đi tìm hắn ta rất lâu, nhưng hắn ta cũng không có lộ diện."
"Có thể là chưa nghĩ ra cách hoàn hảo."
"Cuối cùng Hoàng thượng quyết định như thế?"
"Tất nhiên là bác bỏ rồi. Hơn nữa, còn công bố việc ác mà Thôi gia đã gây ra. Đã điều tra ra được một ngàn thiếu nữ và nữ đồng bị bọn họ ép buộc bán đi, làm sao Hoàng thượng có thể bỏ qua được chứ."
"Vậy Tam hoàng tử thì sao, hắn ta không có mở miệng cầu tình hay sao?"
"Xem như nói là sau khi thảm họa xảy ra, không nên thấy máu tươi, cho nên không nên thi hành chém đầu.
Cuối cùng, trải qua sự thảo luận của chúng đại thần thảo luận, đổi lại hình phạt treo cổ."
"Hình phạt treo cổ, vậy chẳng phải là càng đáng sợ hơn chém đầu hay sao? Phải chịu đựng trong một khoảng thời gian lâu."
"Ai bảo bọn họ phạm phải tội ác tày trời chứ."
"Đúng thật là vậy." Chu Oánh tán đồng gật đầu nói.
Cả nhà Thôi gia đã làm nhiều việc thương thiên hại lý như vậy, theo quan điểm của nàng, ngay cả việc chấp hành hoả hình cũng không quá đáng chút nào.
Sau khi ăn xong, Cố Thừa Duệ tới nha môn.
Chu Oánh pha một ấm trà, nàng cầm quyển sách che lên mặt rồi quan sát Dương phủ.
Đây chính là sự kiện lớn nhất đầu tiên trong cuộc đời của Dương Uyển Ninh, nàng phải đến nhìn xem nàng ấy có thể vực dậy hay không, có đủ thông minh hay không, hoặc là nói có xứng đáng để chiến đấu tới cùng hay không.
Lúc này, Dương Uyển Ninh và Dương Thành Lâm vừa mới ăn cơm xong, mẹ con Ninh di nương liền đi đến đây, đi theo ở phía sau bọn họ còn có hai vị di nương không có hài tử nữa.
Dương Uyển Ninh nhìn thấy mọi người, nàng ấy sửng sốt một chút đứng dậy nói: "Các vị di nương, tại sao lại tập trung ở chỗ của Uyển Ninh vậy?"
"Là ta đã gọi bọn họ tới đây. Buổi trưa, tổ mẫu và mẫu thân đã bị chém đầu. Dù sao thì chúng ta cũng phải thương lượng xem nên làm thế nào, đúng chứ?" Dương Uyển Ngọc tới sau và Dương Thành Sâm với hơi thở u ám đi theo ở phía sau.