Chương 601: Lòng Người
Chương 601: Lòng Người
Chương 601: Lòng Người
"Vậy thì vào đi." Dương Uyển Ngọc nói xong rồi gọi các nàng vào phòng.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Dương Uyển Ngọc nhìn Dương Uyển Ninh nói: "Ngươi là lão đại, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì trước?"
"Nếu người tụ tập mọi người lại thì chắc ngươi đã có dự định gì đó trước rồi, ta muốn nghe thử."
Dương Uyển Ninh nghe xong trực tiếp đá quả bóng cao su ra ngoài, bây giờ nàng ấy không muốn nhận cô cháu Thôi thị nên chuyện của họ nàng cũng không quan tâm.
Dương Uyển Ngọc lại cảm thấy nàng ấy bó tay hết cách rồi, thế là trực tiếp đứng lên nói: "Ta cho rằng chúng ta hẳn nên cùng nhau đi tìm Hoàng Thượng cầu tình, tổ mẫu và mẫu thân bị Thôi gia liên lụy, các nàng tội không đáng chết."
Sau khi nói xong, một lúc lâu không ai phụ họa nàng ta.
Dương Uyển Ngọc thấy vậy nhìn Dương Uyển Ninh nói: "Đại tỷ thấy thế nào?"
"Ngươi nghĩ được không, ta thấy thay vì đi xin Hoàng Thượng sửa án, chi bằng cầu An Vương thả phụ thân ra trước, phụ thân hiểu nhiều quan hệ rộng, ông ấy chắc chắn có nhiều cách xử lý hơn chúng ta."
"Đúng, đúng, ta cảm thấy đại tiểu thư nói có lý."
"Chúng ta, một không có địa vị, hai không có người dẫn dắt, căn bản là không vào cung được." Ninh di nương đồng tình.
Trương di nương ngồi bên cạnh đã lớn tuổi, vẻ mặt chết lặng, vốn dĩ không có ý định tham gia.
Triệu di nương trẻ tuổi thì vẻ vui sướng khi người gặp họa nói: "Ta cũng đồng tình với ý kiến của đại tiểu thư."
Sau đó nhìn sang Dương Uyển Ngọc: "Nghe nói hôm qua nhị tiểu thư và nhị thiếu gia không chỉ tìm Tuệ Vương mà còn đến cửa cung tìm Bát công chúa và Hoàng hậu."
"Cuối cùng không gặp ai, chứng tỏ chuyện của lão phu nhân và phu nhân vô cùng khó giải quyết."
"Chuyện ngay cả hoàng hậu và đại hoàng tử cũng không thay đổi được, chúng ta có quỳ chết ở cửa cung sợ là cũng không nhúc nhích được gì."
"Ngươi..." Dương Uyển Ngọc nghe xong giận dữ nhìn Triệu di nương.
Triệu di nương cười nói: "Ta nói thật, nhưng trước mắt xem ra, giờ làm cái gì cũng vô dụng, chi bằng nghĩ cách gom chút bạc, mua hai cỗ quan tài thì tốt hơn."
"Không muốn giúp thì đi ra ngoài, ở đây không thiếu ngươi đâu." Dương Thành Sâm đứng dậy quát lớn.
"Vậy chúc các ngươi may mắn." Triệu di nương nói xong xoay người đi ra ngoài.
Trương di nương lập tức đi theo.
Còn Ninh di nương, chần chờ một lát cuối cùng vẫn ngồi lại.
Nhìn tỷ đệ bốn người nói: "Lời của Triệu di nương, dù nói hơi khó nghe, nhưng người nên xin cũng đã xin rồi, vẫn không có chút thay đổi nào, chúng ta đúng là phải tính đến tình huống xấu nhất."
"Ngươi, các ngươi..." Dương Uyển Ngọc thấy cuối cùng không ai ủng hộ cứu mẫu thân, nhất thời tức giận chạy ra ngoài.
Dương Thành Sâm hừ lạnh một tiếng, cũng đi theo.
Ninh di nương đứng dậy nói: "Quấy rầy đại tiểu thư."
"Dì Ninh khách sáo quá." Dương Uyển Ninh nói xong đứng dậy tiễn bà ấy ra ngoài.
Về rồi vào phòng tìm Tôn ma ma hỏi: "Tôn ma ma, ngươi hiểu mấy vị di nương không, Triệu di nương có xích mích với Thôi thị đúng không?"
"Năm Cố gia gặp chuyện không may, Triệu di nương từng sảy thai."
"Nghe nói là bị mèo Thôi thị nuôi dọa sợ, do người làm hay nguyên cớ khác thì không ai ra mặt thẩm tra cả."
"Thế nhưng kể từ đó Triệu di nương chẳng có chút hòa nhã nào với ba mẹ con bọn họ."
"Nhưng Triệu di nương cũng rất lợi hại, nhờ vào sự sủng ái của lão gia, chưa bao giờ thất thế trước sự chèn ép của cô cháu Thôi thị."
"Về phần Trương di nương, bà ấy cũng là một người số khổ, sau khi phu nhân mang thai, bà ấy mới được lão phu nhân xếp vào làm thông phòng cho lão gia."
"Nhưng đã nhiều năm rồi, bà ấy vẫn không có con, phu nhân thấy tội nghiệp nên quyết định thăng cho bà ấy lên làm di nương."
"Nói đến Ninh di nương, tám năm vào phủ, nghe nói là có thân thích với gia đình bên ngoại của hoàng hậu nên coi như có chút địa vị trong phủ."
"Ngần ấy năm bo bo giữ mình."
"Nhưng xem ý tứ vừa rồi, sợ là bà ta muốn nhân cơ hội thượng vị."