Chương 602: Trái Tim Lạnh Giá
Chương 602: Trái Tim Lạnh Giá
Chương 602: Trái Tim Lạnh Giá
"Thượng vị, Dương phủ bây giờ còn gì nữa đâu, chức quan của cha ta có giữ được hay không còn chưa biết." Dương Uyển Ninh cười nhạo.
"Dù thế nào đi nữa, trước khi các ngươi rời khỏi Dương gia, tốt nhất đừng gây xung đột với bà ta."
"Ta biết rồi, ngài nghỉ ngơi nhiều hơn đi, trong viện này trừ ta và Xuân Hỉ, đừng tin ai hết." Dương Uyển Ninh nói xong xoay người đi ra ngoài.
Thấy Dương Thành Lâm ngồi trong phòng thì nói: "Thành Lâm, ngươi đi thay quần áo sậm màu rồi gặp nhau ở chuồng ngựa, lát nữa chúng ta đến Hình bộ."
"Vâng, tỷ tỷ." Dương Thành Lâm nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Uyển Ninh cũng thay y phục màu xanh lam rồi đi đến chuồng ngựa.
Chờ Dương Thành Lâm chạy tới, tỷ đệ hai người ngồi xe ngựa, đi thẳng đến Hình bộ.
Sau khi tới Hình bộ, hai người trực tiếp tìm An Vương, ai ngờ An Vương không có ở đây.
Ngay lúc hai người sắp rời đi, An Vương đến, thấy tỷ đệ họ thì ngạc nhiên hỏi: "Hai tiểu tử các ngươi sao lại tới đây, có việc gì à?"
"Tiểu nữ (tiểu tử) diện kiến An Vương." Hai người vội hành lễ nói.
"Đứng lên đi, có việc nói thẳng." An Vương nói.
"Giữa trưa, tổ mẫu và mẫu thân của chúng ta sẽ bị chém đầu, chúng ta tới đây để hỏi xem có thể thả phụ thân của chúng ta ra để tiễn các nàng đoạn đường cuối cùng không." Dương Uyển Ninh đứng dậy nói.
"Các ngươi đi theo bổn vươn." An Vương nói xong, vừa ra ngoài vừa trả lời: "Việc này, ta vừa xin chỉ thị của Hoàng thượng."
"Ý Hoàng thượng là, có thể thả người ra, nhưng không được rời khỏi kinh thành, vậy nên tổ mẫu và mẫu thân của các ngươi sợ là không thể đưa về quê an táng."
"Cảm ơn ngài." Dương Uyển Ninh nói.
An Vương nghe xong chỉ cười cười, sau đó dẫn tỷ đệ họ đến phòng giam.
Thấy Dương Thế Thành khoanh chân quay mặt vào tường, An Vương ngạc nhiên nói: "Dương Thế Thành, đi ra."
Sau đó lính canh lập tức mở cửa lao.
Dương Thế Thành rất bất ngờ, sau đó đứng dậy đi tới hành lễ: "Tạ An vương."
"Được rồi, không cần nói mấy lời khách sáo, hôm nay mẫu thân, phu nhân của ngươi và cả nhà Thôi thị bị đưa đi chém đầu, ngươi tiễn họ một đoạn đường đi." An vương nói xong đi thẳng ra ngoài.
"Vâng." Dương Thế Thành đáp một tiếng rồi lập tức đi theo, lúc đi ngang qua hai tỷ đệ Dương Uyển Ninh và Dương Thành Lâm, ông ấy thoáng nhìn họ nhưng không phản ứng gì mà đi thẳng ra ngoài.
Dương Thành Lâm vốn còn hơi mong đợi, giờ chứng kiến thái độ của Dương Thế Thành trái tim thoáng chốc lạnh buốt.
Nói thế nào thì họ vẫn đến đón ông ta nhưng ông ta chẳng thèm bố thí tí tình cảm nào.
Dương Uyển Ninh thấy vẻ mặt ấm ức của hắn ta, bèn duỗi tay xoa đầu hắn rồi kéo tay áo hắn rời đi.
Sau khi ra ngoài, hai người không thấy Dương Thế Thành đâu cả, đành ngồi lên xe ngựa.
Nhìn thấy Dương Thế Thành ngồi bên trong với khuôn mặt vô cảm, hai người hô một tiếng bảo người đánh ngựa xuất phát.
Sau khi ra khỏi Hình bộ, Dương Uyển Ninh quay đầu hỏi: "Cha, chúng ta về luôn à?"
"Ừ." Dương Thế Thành đáp, vén rèm nhìn ra ngoài, thấy đường phố thông thoáng, đoán được người Thôi gia rất nhanh sẽ bị áp giải lên pháp trường.
Sau đó hỏi: "Uyển Ngọc và Thành Sâm đâu?"
"Không biết."
"Lúc trước Uyển Ngọc muốn kêu gọi người trong phủ quỳ trước cửa cung cầu xin hoàng thượng khai ân."
"Nhưng nữ nhi và mấy vị di nương đều nhất trí cho rằng nên hỏi ý của ngài trước rồi mới quyết định, thế nên tỷ đệ họ chạy đi luôn rồi."
"Hồ đồ." Dương Thế Thành lập tức sầm mặt nói.
Ngay cả người không có bằng chứng cấu tội xác thực như ông ấy, Hoàng thượng còn bắt lại được, rõ là muốn giết gà dọa khỉ thì sao có thể buông tha hai cô cháu thực sự đứng sau màn kia chứ.
Nhằm lúc này mà đi cầu tình chẳng khác nào hủy hoại toàn bộ Dương gia.