Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 603: Cầu Ai Cũng Vô Dụng

Chương 603: Cầu Ai Cũng Vô Dụng Chương 603: Cầu Ai Cũng Vô Dụng Chương 603: Cầu Ai Cũng Vô Dụng
Dương Uyển Ninh nghe nhưng không bình luận.

Dương Thế Thành thấy vậy cũng không định hỏi nữa mà giục người đánh ngựa tăng tốc.

Sau khi về phủ, Dương Thế Thành tắm gội đơn giản, ăn chút gì đó, rồi thay quần áo màu đen, đồng thời triệu tập chủ tử và quản gia trong phủ đến.

Dương Uyển Ninh nhìn cách ăn mặc của ông ấy, ngầm hiểu.

Nhưng Dương Uyển Ngọc thì không, hoặc đúng hơn là không muốn hiểu, chấp niệm cứu tổ mẫu và mẫu thân về để kéo dài cuộc sống sung sướng lúc trước.

Vì vậy, sau khi nhìn thấy Dương Thế Thành, nàng ta như thể gặp được cứu tinh, trực tiếp nhào tới nói: "Cha, ngươi mau nghĩ cách cứu tổ mẫu và mẫu thân đi."

"Đúng vậy cha, nếu không sẽ không kịp." Dương Thành Sâm phụ họa theo.

"Đều câm miệng cho ta, bố cáo đã hạ, các ngươi tưởng đó là trò đùa sao. Bây giờ có cầu xin ai cũng vô ích." Dương Thế Thành sa sầm mặt nói.

Dương Uyển Ngọc nghe như trời sụp đất nứt, ngồi phịch xuống đất bật khóc thành tiếng, trông như một đứa trẻ đang vô cùng uất ức, mất hết hình tượng.

Chu Oánh nhìn cũng thấy tội, nhưng nàng cũng biết tình cảm mà nàng ta dành cho họ trộn lẫn rất nhiều tư lợi cá nhân nên nàng cũng không hề đồng tình.

Dương Thành Sâm tuy không khóc nhưng lại lặng lẽ lau nước mắt, hơn nữa càng lau càng nhiều, như cửa sông vỡ đê bộ dáng.

"Câm miệng." Dương Thế Thành đau đầu hét lớn.

Sau đó gọi quản gia tới, đưa cho ông ta năm trăm lượng ngân phiếu nói: "Mua hai bộ quan tài gỗ lim, mua thêm mười sáu cỗ quan tài gỗ sam, nếu không đủ bạc thì ghi sổ trước rồi tính sau."

"Vâng." Quản gia đáp lại, sau đó nhận ngân phiếu vội vã chạy ra ngoài.

Dương Uyển Ngọc thấy ngân phiếu trong tay Dương Thế Thành, tiếng khóc dần nhỏ xuống, cuối cùng im phăng phắc.

Dương Thế Thành ngược lại không nghĩ nhiều, tưởng nàng ta khóc mệt, xoay người nói: "Được rồi, ra pháp trường với ta, tiễn lão phu nhân và phu nhân đoạn đường cuối cùng."

Dương Thành Sâm muốn mở miệng từ chối thì bị Dương Uyển Ninh ngăn lại.

Dương Thế Thành ra ngoài rồi cũng không gây phiền phức gì cho họ nên họ không thể chủ động tìm lý do nổi khùng.

Nếu không người đời sẽ nắm được nhược điểm của họ, ảnh hưởng đến tương lai của hai tỷ đệ bọn họ nên nàng ta phải tìm một cơ hội thích hợp.

Huống chi nàng còn được chứng kiến kết cục báo ứng của cô cháu bọn họ thay mẫu thân.

Ngược lại Ninh di nương nói thẳng: "Lão gia, Uyển Như mới sáu tuổi, đừng cho nó theo, kẻo bị dọa ngã bệnh thì phiền."

Dương Thế Thành nghe xong vốn rất không vui, nhưng quay đầu nhìn thấy đôi mắt ngây thơ của Dương Uyển Như, cuối cùng gật đầu nói: "Vậy ở nhà đi."

Sau đó đoàn người nối đuôi nhau ra ngoài.

Cùng lúc đó, hai bên con đường từ Hình bộ đến pháp trường chật kín người, thậm chí có người còn chuẩn bị rất nhiều đá cuội, háo hức chờ đợi.

Cũng có người bật khóc tức tưởi, vừa đợi vừa mắng người Thôi gia.

Chẳng mấy chốc, một hàng mười tám cỗ xe tù từ từ chạy ra khỏi phòng giam.

Trong đó, phạm nhân nhỏ nhất ở hàng cuối chỉ mới ba tuổi, đang bị nhốt trong xe tù, bám vào hàng rào bảo vệ bên cạnh tò mò nhìn mọi người.

Xe tù vừa ra, người hai bên nhất thời kích động, tiếng hô đánh hô mắng loạn cào cào, ngoài ra còn có đá, phân ngựa không ngừng đập về phía xe tù.

Hai cô cháu Thôi thị kêu lên đau đớn nhưng dù có la hét hay cố trốn tránh thế nào cũng vô ích.

Hơn nữa người ném đồ không chỉ không với đi, ngược lại càng ngày càng nhiều.

Thậm chí có người còn muốn xông tới đánh trực diện, cũng may bị bọn quan binh kịp thời ngăn lại.
Bình Luận (0)
Comment