Chương 604: Sự Phẫn Nộ Của Quần Chúng
Chương 604: Sự Phẫn Nộ Của Quần Chúng
Chương 604: Sự Phẫn Nộ Của Quần Chúng
Nhưng đồ trong tay càng ném mạnh hơn.
Đứa bé ba tuổi ở hàng sau cùng, vốn còn đang xem náo nhiệt nhưng sau đầu lập tức dính chưởng, nhanh chóng u lên một cục, đau đến mức nó nhe răng trợn mắt.
Sau đó nó chửi ầm lên: "Là ai đánh tiểu gia, đứng ra cho ta, tiểu gia phải đánh gãy chân ngươi."
"Cầm thú, súc sinh, con nít mới nứt mắt ra đã nói được mấy lời như vậy, chẳng trách bị phán tử hình."
"Đúng vậy, ngươi xem dáng vẻ hung ác của nó, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì."
"Cha thế nào dạy ra con thế nấy, đúng là không trật đi đâu được."
"May là bị xử tử, nếu không tương lai lại là một tai họa."
Mẫu thân của đứa bé nghe tiếng nghị luận của mọi người, cũng lười tranh luận, thậm chí không buồn quay lại an ủi lấy một câu, chỉ lặng lẽ tuyệt vọng chảy nước mắt.
Thôi gia bị chửi bới và ném đá suốt chặng đường, cuối cùng đã tới pháp trường trong vòng nửa canh giờ.
Ngay sau đó đoàn người Dương Thế Thành cũng chạy tới.
Thôi thị thấy ông ấy lập tức hét lớn: "Lão gia, lão gia, cứu ta, mau cứu ta."
Dương Thế Thành nghe xong lắc đầu, sau đó giữ chặt Dương Thành Sâm, đứng ngây người dưới đài hành hình.
Thôi thị thấy vậy nhất thời gào khóc.
Lúc trước bà ta nghe nói có rất nhiều người cho vay nặng lãi, tại sao người khác không sao, hết lần này tới lần khác đến chỗ các nàng thì phải mất mạng?
Bà ta thực sự không thể hiểu nổi.
Còn lão gia nữa, ông ấy rõ ràng bình bình an an đứng đó, tại sao không nghĩ cách cứu họ.
Dương Uyển Ngọc thấy vậy ngược lại muốn tiến lên, nhưng khi nhìn thấy quan binh canh gác bên cạnh, nàng ta cuối cùng không dám nhúc nhích, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn họ.
Còn người Thôi gia lúc này thì lớn tiếng mắng chửi hai cô cháu Thôi thị, nếu không phải các nàng dụ dỗ họ cho vay nặng lãi thì họ đã không đến mức rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng này.
Gần trưa, giám trảm quan An Vương và hai vị quan viên Hình bộ đi tới.
Một vị quan viên trong đó đi lên, đầu tiên là nhấn mạnh các quy tắc và duy trì trật tự.
Sau đó một người khác giải trình tội ác của đám tội nhân này.
Ban đầu còn có mấy người thấy tội nghiệp, sau khi nghe hết danh sách tội ác dài dằng dặc, nhất là một lố chuyện cướp cường dân nữ, họ lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Cả đám hận không thể tiến lên đánh chúng một trận.
Nhất là hai cô cháu Thôi thị, có người thậm chí thẳng tay ném đá lớn vào người các nàng.
An Vương quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ cát, nói: "Còn dị nghị gì không, không có thì chuẩn bị hành hình đi."
"Mặt khác, để ta nói rõ trận xử quyết đợt này, có người đề nghị, Đại Minh mới ổn định, không nên lây dính máu tươi. Triều đình quyết định đổi trảm hình thành treo cổ."
Hắn ta vừa dứt lời, bốn cái giá treo cổ được nha dịch nâng lên.
Người bên dưới lập tức bàn tán, có người cảm thấy quá dễ dãi cho họ, vậy mà còn cho họ toàn thây.
Nhưng cũng có người hả hê khi người gặp họa.
Chém đầu chỉ gây đau đớn trong chốc lát, sau đó cái gì cũng không biết.
Nhưng treo cổ thì khác, chưa kể phải chịu nhiều đau đớn hơn, quan trọng là sẽ bày ra đủ loại trò hề, càng có tính sỉ nhục.
Nghĩ tới đây, hai cô cháu Thôi thị càng khó chịu đựng hơn...
Thôi thị lại hô to: "Lão gia, lão gia, cứu mạng, xin ngài cho một cái chết dứt khoát đi."
Dương Thế Thành nghe mà tức đến độ ngứa răng, bây giờ có nhiều người đang xem như vậy, bảo ông ấy làm sao bây giờ.
Chỉ cần ông mở miệng, nhất định sẽ đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc này Dương Thành Sâm ngẩng đầu nhìn Dương Thế Thành, Dương Thế Thành chỉ xoa đầu hắn ta, không đáp lời.
Dương Thành Sâm cũng không dám mở miệng, dù sao phản ứng của mọi người và sự chật vật của Thôi gia hắn ta đều nhìn thấy, hắn ta cũng không muốn bị dân chúng ném đá, quăng trứng thối hay phân cục.