Chương 605: Hành Hình
Chương 605: Hành Hình
Chương 605: Hành Hình
"Câm miệng." Một quan binh thấy Thôi thị ồn ào không dứt, đi lên cho bà ta một cước, đá bà ta quỳ rạp xuống.
Thôi thị dứt khoát bò dưới đất, lại gào khóc.
Trong lòng vô cùng hối hận, hối hận vì đã giúp Dương Thế Thành làm nhiều chuyện xấu như vậy, lại bị ông ta bỏ rơi vào thời khắc mấu chốt.
Thậm chí kết cục còn không bằng Cố thị, ít nhất Cố thị chết ở nhà, còn đại táng nở mày nở mặt.
Còn mình thì sao, Dương Thế Thành có thể cho mình một bộ quan tài tốt đã là không tệ rồi.
Thậm chí còn để lại cho con trai cái danh đời sau của tội nhân, nếu không có kỳ ngộ lớn lao gì thì tương lai muốn dấn thân vào con đường làm quan cũng khó.
Người Thôi gia thấy vậy mới ý thức được, lần này họ thật sự không còn hy vọng nào cả.
Nhất thời ai nấy cũng khóc theo.
Bọn họ vừa khóc, các loại âm thanh dưới đài cũng dần ngừng lại.
Dương Uyển Ngọc nhìn Thôi thị tuyệt vọng gào khóc cũng lặng lẽ rơi nước mắt.
Lão Thôi thị thì chết lặng nhìn nhìn đám người phía dưới, trong đầu bà ấy phát lại toàn bộ ký ức về cuộc đời này.
Thời niên thiếu cha mẹ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã là người quán xuyến mọi việc trong nhà ngoài nhà.
Lúc thành thân khó khăn lắm mới gặp được một vị tú tài gia cảnh không tệ, tưởng rằng có thể sống những ngày tốt lành, ai ngờ trượng phu lại ngã bệnh qua đời khi Dương Thế Thành vừa tròn một tháng tuổi.
Sau đó bà ấy lại ôm đồm việc lớn việc nhỏ, làm lụng dưỡng gia, cuối cùng cũng nuôi lớn Dương Thế Thành, cưới được một con búp bê vàng như Cố thị, cuộc sống có thể nói là một bước lên trời.
Ai mà ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Tại sao?
Bây giờ nghĩ lại, chắc là vì bất an, không cam lòng, tham lam, nếu các nàng không cho vay nặng lãi thì sẽ không đi tới nước này.
Bên tai nghe người nhà mẹ oán giận, mắng chửi, bà ấy không muốn phản ứng nữa.
Đúng, chính là không muốn phản ứng.
Nếu không có sự tồn tại của họ, nếu không có họ liên tục duỗi tay đòi tiền, không có bọn họ bán đứng, bà ấy sẽ không bị đẩy lên pháp trường.
Đời này, người bà ấy không nợ nần gì nhất chính là nhà mẹ đẻ.
Và người duy nhất mà bà ấy thật sự mắc nợ sợ là chỉ có Cố thị, nàng ta tuy đoạt cáo mệnh của mình, nhưng đã giúp con đường làm quan của nhi tử thuận lợi và suôn sẻ, cho họ một cuộc sống yên ổn giàu có, hơn nữa còn để lại cho Dương gia một trai một gái.
Có thể nói nàng ta đã tận nghĩa hết nước hết cái với Dương gia rồi, nhưng bọn họ...
Nghĩ tới đây bà ta rốt cục chảy xuống giọt nước mắt hối hận.
Mãi đến khi An Vương ném xuống một đạo thủ lệnh nói: "Bắt đầu hành hình."
Thủ lệnh rơi xuống đất, tám vị quan binh tiến lên, lôi bốn vị tiểu bối Thôi gia đặt lên giá treo cổ.
Có lẽ là do thấy chúng còn nhỏ tuổi nên lúc hành hình họ làm rất lưu loát và gọn gàng.
Nhưng tiếng giãy giụa đau đớn trước khi chết kia vẫn khiến những người còn lại rất khó chịu, kẻ nhát gan càng bị dọa tè ra quần.
Nhưng không cần biết trong lòng họ nghĩ thế nào, phản ứng thế nào, cuối cùng tất cả vẫn bị đặt lên giá treo cổ.
Còn mỗi hai cô cháu Thôi thị.
Lúc này lão Thôi thị đã chết lặng, Thôi thị thì sắp điên rồi.
Lúc cố định họ trên giá treo cổ, Thôi thị thấy hai đứa con giàn giụa nước mắt, Dương Thế Thành mặt không chút thay đổi.
Và hai tỷ đệ Dương Uyển Ninh chẳng có biểu cảm gì.
Nghĩ đến cuộc sống tương lai của hai đứa con, bà ta không thể cứ thế mà đi, nếu không Dương Thế Thành sẽ sớm vứt bỏ chúng.
Vì vậy bà ta lập tức hô to: "Lão gia, lão gia, Cố thị, Cố thị, tất cả đều là sự trả thù của Cố thị."
Người phía dưới ngạc nhiên, không biết bà ta có ý gì.
Nhưng lại khiến Dương Uyển Ninh nổi cơn thịnh nộ, đồng thời nàng ấy cũng nhận ra được đây là một cái cơ hội, một cơ hội ngàn năm có một.
Ngay khi An Vương định ném lệnh xuống, nàng ấy trực tiếp xông lên nói: "Khoan đã."