Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 601 - Chương 606: Gặng Hỏi

Chương 606: Gặng Hỏi Chương 606: Gặng Hỏi Chương 606: Gặng Hỏi
"Chuyện gì?"An Vương không vui nhìn nàng ấy nói.

"Bảo bà ta nói rõ ràng, không thể để mặc bà ta vô duyên vô cớ vu khống mẫu thân ta như vậy." Nói tới đây, Dương Uyển Ninh nhìn Thôi thị, chất vấn: "An vương ở đây, phụ thân cũng ở đây, bách tính dân chúng cũng có mặt đầy đủ, hôm nay ngươi nói cho rõ ràng."

"Mẫu thân đã làm gì khiến ngươi phải cắn ngược lại bà ấy trước khi chết."

"Nếu ngươi không nói rõ ràng, hôm nay đừng mơ mà được chết yên ổn."

"Uyển Ninh xuống đây, bà ấy cũng là mẫu thân của ngươi." Dương Thế Thành hô lên.

"Bà ta không xứng, ta sẽ không nhận một người muốn hại chết ta, phạt đánh gậy đệ đệ ta đến chết, trước khi chết còn muốn vu hãm mẫu thân ta, thậm chí còn có thể là kẻ hại chết mẫu thân ta." Dương Uyển Ninh lắc đầu nói.

"Không được nói bậy."

"Ngươi hỏi cũng chưa hỏi sao lại biết ta nói bậy, hay là ngươi biết nàng nói thật hay giả."

"Ngươi..."

Dân chúng phía dưới nghe vậy, ồ bí sự nhà hào môn này, lập tức ồn ào ủng hộ Dương Uyển Ninh hỏi rõ ràng.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu của dân chúng nhất trí bất ngờ, tiếng hô càng lúc càng lớn, cuối cùng quả thực đạt đến trình độ đinh tai nhức óc.

An Vương thấy vậy đứng phắt lên, tranh thủ khoảng giữa những tiếng hô, hắn ta nói to: "Dừng, tất cả dừng lại."

Sau đó đi tới trước mặt Thôi thị nói: "Thôi thị, bây giờ bản vương lấy thân phận thẩm phán bộ Hình yêu cầu ngươi nói rõ ràng, ngươi rốt cuộc có ý gì."

Thôi thị nhất thời không biết nên nói gì cho phải, bà ta cũng không thể nói mơ thấy Cố thị đến đòi mạng, đây không phải là gián tiếp thừa nhận Cố thị là do bà ta giết sao.

Quan trọng là bà ta thật sự không ngờ Dương Uyển Ninh lại dám xông lên đài hành hình.

"Ta..."

Bà ta chưa kịp nói gì, Dương Thế Thành đã đi tới nói: "Vương gia, bà ta không cam tâm nên nói bậy thôi, hành hình trước đi, nếu không sẽ lỡ canh giờ."

An Vương nghe rồi nhìn Dương Uyển Ninh, dù sao nghe ý tứ vừa rồi của nàng ấy, Thôi thị đã làm không ít chuyện xấu, hơn nữa nàng còn có chứng cớ.

Cộng thêm mối quan hệ giữa mẫu phi và Cố lão phu nhân nên hắn ta quyết định thuận nước đẩy thuyền giúp nàng ấy một phen.

"Không vội, hôm nay nếu nàng đã mở miệng thì nhất định phải nói cho rõ ràng."

"Ta không thể để mẫu thân ta chết rồi còn bị người hãm hại buộc tội vô căn cứ." Dương Uyển Ninh cứng rắn nhìn Dương Thế Thành nói.

"Ngươi..." Dương Thế Thành vội nháy mắt với nàng ấy, bảo nàng ấy đừng truy cứu nữa.

Vì ông ấy không muốn Thôi thị mở miệng nữa, lỡ Thôi thị chịu không nổi nói ra những lời không nên nói thì mạng mình coi như toi.

Nhưng Dương Uyển Ninh nhất quyết không thèm đoái hoài, nhìn Thôi thị nói: "Thế nào, vừa rồi không phải kêu rất lớn à, sao không nói nữa đi."

Hơn nữa hôm nay nàng ấy nhất định phải để bắt bà ta nói cho rõ ràng, nếu bà ta mà chết thì không biết mọi người sẽ suy đoán như nào nữa đây, đến lúc đó tỷ đệ các nàng chắc chắn sẽ bị ép vào thế bị động.

Dương Uyển Ngọc bên dưới cũng vội muốn chết, nhưng nàng ta không dám lên đài, vì nàng ta biết những gì Dương Uyển Ninh nói đều là sự thật, sợ nàng đốt lửa lên người mình.

Dương Thành Sâm ngược lại muốn đi lên nhưng lại bị Dương Thành Lâm giữ lại.

Triệu thị và Ninh thị cũng nóng lòng muốn thử, nhưng hai người tạm thời chưa có ý định đi lên.

An Vương nói với quan viên bên phải: "Nhớ ghi chép thật kỹ."

Sau đó nháy mắt với hai vị quan binh bên cạnh.

"Vâng." Vị quan viên kia đáp lời, sau đó ngồi xuống bàn chuẩn bị sẵn sàng bút giấy nghiên mực.

Hai vị quan binh đi lên lôi Dương Thế Thành sang bên cạnh, bịt miệng trông coi, dù ông ấy có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

"Ta..." Thôi thị thấy Dương Thế Thành không giúp được gì.

Đành kể lại chuyện đêm trước khi trong phủ mất trộm, bà ta mơ thấy Cố thị ra, nhưng chuyện đòi mạng bị bà ta giấu đi.

Dương Uyển Ninh nghe xong hỏi thẳng: "Ngươi bị mẫu thân ta đến đòi mạng nên sợ khiếp vía rồi chứ gì."
Bình Luận (0)
Comment