Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 608: Không Thừa Nhận

Chương 608: Không Thừa Nhận Chương 608: Không Thừa Nhận Chương 608: Không Thừa Nhận
An Vương thấy vậy nhìn về phía thư sinh nói: "Lời Dương tiểu thư nói là sự thật chứ."

Thư sinh chỉ vào một mụ mụ rồi nói: "Đúng vậy, tiểu sinh là do bà ta tìm đến, bảo tiểu sinh hủy đi sự trong sạch của Dương tiểu thư, sau đó cưới nàng."

"Chỉ có điều ta còn chưa kịp động thủ, đã bị đoàn xe của Thụy vương hồi kinh phát hiện ra."

Lúc này Dương Uyển Ninh chỉ vào một vị mụ mụ nói: "Vị này chính là mụ mụ thiếp thân của Thôi thị, Thẩm mụ mụ. Hàn Băng Thảo trong ly trà của tiểu nữ là do bà ta phái người bỏ vào."

An Vương nghe xong nhìn về phía Thẩm mụ mụ nói: "Có thật không?"

Thẩm mụ mụ nghe xong nhìn về phía Thôi thị, thấy Thôi thị gắt gao nhìn chằm chằm mình, liền biết là không được nhận, lập tức cúi đầu như thể câm điếc.

An Vương thấy vậy lắc đầu, nhìn về phía nha hoàn nhóm lửa trong phòng bếp, đã tự mình bỏ thuốc mà nói: "Hàn Băng Thảo là ngươi bỏ vào?"

"Là nô tỳ bỏ, nhưng nô tỳ cũng là lực bất tòng tâm, Thẩm mụ mụ đã bắt đệ đệ của nô tỳ để uy hiếp nô tỳ."

"Thuốc do ngươi bỏ là được, cái khác cũng không cần biện minh."

"Huống chi lúc ấy ngươi hoàn toàn có thể nói trước cho tiểu thư nhà ngươi, hoặc là sau đó ngăn cản nàng ấy đừng uống, nhưng ngươi đều không có làm." An Vương lắc đầu nói.

Kế tiếp chính là chuyện Dương Thành Lâm bị ám sát, việc này Dương Thành Lâm tự mình nói ra, kể hết những chuyện hắn ta đã nghe được vào ngày đó.

Cuối cùng nhìn về phía Dương Thành Sâm nói: "Hừ, ta còn coi ngươi là đệ đệ ruột thịt, ngươi lại coi ta là kẻ thù, về sau chúng ta không còn là huynh đệ nữa."

"Đáng đời, ai bảo ngươi ngu xuẩn, khen ngươi vài câu thì phân không rõ đông tây nam bắc."

"Xí, ngươi thì mạnh được đến đâu."

"Trời ạ, người có tiền thật sự biết cách chơi, đặc biệt đào tạo ra con phá của. Tiểu môn tiểu hộ như chúng ta, gặp như vậy cũng không chịu nổi."

"Tiền tính là cái gì, cái người ta muốn là gia sản, là địa vị, cái đó có bao nhiêu bạc cũng mua không được."

"Đúng vậy."

"Hơn nữa, hắn ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, có nhiều đi nữa cũng không tốn là bao."

"Nuôi dưỡng hắn ta thành phế vật, để Dương đại nhân chán ghét hắn ta, không để cho hắn ta kế thừa gia sản là được."

"Nếu không đã chẳng có câu tàn nhẫn nhất là trái tim phụ nữ. Hai đứa nhỏ bị chèn ép theo hai cách khác nhau."

"Mấu chốt là, cho con riêng ăn ngon uống ngon, dù là ai cũng không thể nói được câu nào."

"Cuối cùng khi mọi chuyện thật sự thành công, nhiều lắm chỉ có một câu cảm thán, kế mẫu khó làm, là có thể phủi tay sạch sẽ rồi."

"Đúng thế, giỏi tính toán thật đấy."

"Mấu chốt là còn có thể có được một danh tiếng tốt."

Người phía dưới thảo luận như thế nào, Dương Uyển Ninh không có tâm trạng để nghe, tiếp theo để cho Tôn mụ mụ ra sân.

Tôn mụ mụ bèn nói đơn giản tình huống lúc ấy của Cố thị, cuối cùng chỉ vào một tên ăn mày bên cạnh mà nói: "Buổi tối hôm đó, nha hoàn trực ban có gọi Thúy Nga, thế nhưng sáng sớm hôm sau Thúy Nga đã mất tích."

"Lúc này, trượng phu của nàng ta là Thu Sinh, đã ngăn cản chúng ta trên đường đến đây."

"Bẩm vương gia, đúng là như thế, lúc chúng ta trở về, cái tên ăn mày Thu Sinh này đã cản đường chúng ta." Lúc này một quân lính đi ra hành lễ nói.

Lúc này Thu Sinh liên tục lắc đầu, nhưng a a, lại không phát ra được một tiếng.

An Vương như có điều suy nghĩ hỏi: "Tên câm sao?"

Thu Sinh gật gật đầu, sau đó bò một vòng tại chỗ tìm tảng đá, gian nan viết chữ trên mặt đất.

Tổng cộng ba câu ngắn ngủi, đã làm rõ tất cả mọi chuyện.

Câu đầu tiên, Thúy Nga được Thẩm mụ mụ chỉ thị cắt than.

Câu thứ hai, sau khi thả ra phủ thì bị truy sát.

Câu thứ ba, bị độc câm.

Sau khi viết xong chỉ chỉ cổ họng của mình, cuối cùng a a òa khóc.

Dương Thành Lâm thấy vậy bèn tiến lên muốn đạp hắn ta, nhưng bị Cố Thừa Duệ túm lại.

Bây giờ là lúc có cùng chung mối thù, cũng không thể hoành hành được.
Bình Luận (0)
Comment