Chương 609: Thề
Chương 609: Thề
Chương 609: Thề
An Vương thấy tất cả chứng cớ đều tập trung vào Thẩm mụ mụ, sau đó nhìn về phía Thẩm mụ mụ hỏi: "Thẩm thị, đối mặt bọn họ xác nhận, ngươi đồng ý không?"
Thẩm mụ mụ gật đầu, sau đó liền mang bộ dạng mặc người xâu xé.
"Là ai chỉ thị ngươi?"
"Không ai cả, phu nhân là ân nhân cứu mạng của nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn bảo vệ phu nhân không bị thương tổn mà thôi."
"Nói như vậy, ngươi muốn một mình gánh hết tội danh." Dương Uyển Ninh cắn răng nói.
"Vốn chính là một mình nô tỳ làm." Thẩm thị ngẩng đầu, nhàn nhạt lướt nàng ấy một cái, nói.
Dương Uyển Ninh nghe xong liền nổi giận, vốn nàng ấy còn tưởng rằng, Thẩm thị thấy Thôi thị đã ấn định bị tử hình, nên sẽ mở miệng.
Không ngờ bà ta vậy mà chết cũng phải che chở Thôi thị, thật đúng là chủ tớ tình thâm.
Nhưng Thẩm thị chỉ là một quả phụ bị phu gia đuổi ra ngoài, nương gia lại vì thiên tai không rõ tung tích, bây giờ có thể nói là không có gánh nặng, nàng ấy ngay cả người có thể uy hiếp bà ta cũng không có.
Không thể làm gì khác hơn là nhờ An Vương giúp đỡ.
An Vương cũng nhức đầu, nhìn dáng vẻ bà ta cũng biết bà ta không sợ chết, hoặc là nói đã không quan tâm sống chết, loại người như vậy rất khó mở miệng.
Dương Uyển Ninh thấy hắn ta gặp khó, nhất thời có phần luống cuống.
Cố Thừa Duệ đúng lúc bắt gặp ánh mắt đắc ý của Thôi thị, trong lòng cũng vô cùng bực bội.
Nhưng trước mặt mọi người, hắn lại không thể quang minh chính đại gian lận, lúc này trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Oánh: "Để bà ta thề với mẫu thần, càng độc càng tốt."
Cố Thừa Duệ sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn liền vui mừng, hắn là người có núi dựa vững chắc, còn sợ bà ta không khai sao.
Sau đó nhìn về phía Thẩm thị nói: "Chỉ cần ngươi thề với mẫu thần, nếu ngươi bao che Thôi thị mà nói, mười đời phải làm tỳ, hậu đại, đời đời làm nô, nương gia đời này của ngươi đoạn tử tuyệt tôn, chúng ta sẽ tin lời của ngươi."
Thẩm thị nghe xong mặt đầy khiếp sợ nhìn hắn, bởi vì lời thề thật sự quá độc, đây là để bản thân trọn đời cũng không thể lật mình.
Dương Uyển Ninh nghe xong ngược lại là tán đồng gật đầu nói: "Đúng, đều nói mẫu thần hiển linh, ta muốn lão nhân gia ngài cho luận bàn công bằng, chỉ cần ngươi dám thề giống như biểu ca ta nói, ta sẽ tin ngươi."
Nhắc đến mẫu thần hiển linh, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Đương nhiên đại đa số là hưng phấn, nên lập tức ồn ào lên bảo Thẩm thị thề.
Bọn họ cũng muốn xem thử, mẫu thần có thể trừng phạt những ác nhân này hay không.
Cố Thừa Duệ thấy Thẩm thị nhìn mình chằm chằm, liếc bà ta một cái, rồi nói: "Ngươi cũng đừng cảm thấy đau lòng, suy cho cùng trên người ngươi có mạng người, nếu khi sống làm ác, thì phải chuẩn bị để đời sau trả nợ."
"Đúng, thề, thề, chỉ cần ngươi thề, chúng ta sẽ tin Thôi thị vô tội."
"Đúng đấy, mau thề đi, vừa lúc chúng ta có thể xem xem mẫu thần có thể quản những chuyện này hay không."
"Thề, thề, thề..."
Thẩm thị nhìn đám người hưng phấn phía dưới, nhất thời không biết phải làm sao mới được.
An Vương lần này ngược lại đứng bên khoanh tay xem náo nhiệt, nếu như chuyện này thành công, thì sau này phạm nhân có ngoan cố sao cũng có chiêu đối phó.
Dương Uyển Ninh thấy Thẩm thị rốt cuộc cũng hoảng hốt, lại mở miệng nói: "Thề đi, nếu ngươi dám thề, ta sẽ tin, tất cả đều do ngươi làm ra."
Thẩm thị cắn răng, liếc Thôi thị một cái, thấy bà ta khẩn trương nhìn chằm chằm mình, cuối cùng nhắm hai mắt lại, nói: "Thẩm thị ta thề, nếu bao che Thôi Phượng Chi, nguyện, nguyện..."
Nói đến đây, bà ta quả thực không thể nói tiếp được nữa, bà ta sợ, sợ mẫu thần thật sự hiển linh, thì bà ta vĩnh viễn đừng mong có cuộc sống tốt.
Đương lúc mọi người ở đây muốn giục, đột nhiên một tia sét bất ngờ từ trên trời đánh xuống, trực tiếp đánh thẳng xuống trước mặt Thẩm thị, làm bà ta sợ hãi hét lên, lui về sau trốn.