Chương 610: Thôi Gia Hạ Màn
Chương 610: Thôi Gia Hạ Màn
Chương 610: Thôi Gia Hạ Màn
Những người khác cũng không khá hơn là mấy, đều bị dọa không nhẹ.
Nhất là Thôi thị trong lòng có quỷ, vốn khuôn mặt không chút máu, bây giờ đã tái xanh.
Ngay lúc mọi người ở đây còn chưa hoàn hồn, một đạo hư ảnh mẫu thần cao mười trượng xuất hiện trên không trung, chậm rãi nói: "Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, thiện ác tất có báo."
Nói xong, liền dần dần biến mất.
Phục hồi lại tinh thần trước tiên là An Vương, sửng sốt một chút, rồi lập tức quỳ xuống nói: "Cung tiễn mẫu thần nương nương."
Hắn ta vừa hô như vậy, mọi người rất nhanh phục hồi tinh thần, lập tức quỳ xuống dập đầu.
Còn Thẩm thị thì vẻ mặt chết lặng, nghĩ đến bản thân vừa rồi còn chưa thề xong, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, dập đầu với Thôi thị ba cái.
Sau đó dập đầu với Dương Uyển Ninh một cái nói: "Thật xin lỗi, đại tiểu thư, nô tỳ sai rồi. Hạ cỏ Hàn Băng cho phu nhân và ngài, cắt than cho phu nhân và tìm thư sinh hãm hại ngài đều là Thôi thị chỉ thị. Về phần đại thiếu gia, nô tỳ chỉ hỏi thăm hành tung của ngài ấy mà thôi, những chuyện khác nô tỳ không tham gia."
Cùng lúc đó, Dương Thế Thành suýt chút nữa tè ra quần, ông ấy thật sự không ngờ rằng mẫu thần nương nương sẽ hiển linh, vậy chuyện ông ấy làm, bà ấy có biết không?
Bản thân sẽ có kết cục gì, nghĩ đến chân liền mềm nhũn.
"Còn nữa không?" Dương Uyển Ninh hỏi Thẩm thị.
Không đợi nàng ấy mở miệng, Triệu di nương đã nhào đến chất vấn: "Năm đó ta sinh non, có phải là chủ tớ các ngươi đã tính toán không?"
Thẩm thị ngẩng đầu, đầy áy náy nhìn bà ta một cái, sau đó gật đầu nói: "Phải, năm đó phu nhân tìm được một loại cỏ bạc hà, chạm vào y phục sẽ dẫn mèo tới."
"Quả nhiên là các ngươi, ta phải giết ngươi." Triệu di nương nói xong liền nhào về phía Thôi thị, nhưng vì Thôi thị đang trên đài hành hình.
Bà ta không thể chạm tới cổ Thôi thị, mà đấm mạnh mấy quyền lên bụng bà ta, cho đến khi đánh đến người bất tỉnh mới dừng lại.
"Vậy ngươi có biết, cỏ Hàn Băng của Thôi thị lấy từ đâu đến không?" Dương Uyển Ninh lại hỏi.
Thẩm thị lắc đầu nói: "Không biết, nô tỳ chỉ biết là có người đưa tới, những chuyện khác đều không biết."
An Vương thấy vậy nhân cơ hội lại thẩm vấn hai cô cháu Thôi thị, nhưng hai người vẫn không nhả ra Dương Thế Thành, cũng không cung cấp được tin gì hữu dụng.
Bắt hai người thề, hai người đều không phản ứng lại hắn ta, một bộ dáng heo chết không sợ nước sôi.
An Vương thấy vậy trực tiếp cho người hành hình, nhưng trong lòng đã nhận định Dương Thế Thành chắc chắn tham gia vào chuyện cho vay nặng lãi.
Nhưng hắn ta biết hoàng thượng có tính toán khác, vì vậy trực tiếp sai người hành hình.
Quân lính hành hình cũng cực kỳ chán ghét hai người, cho nên động tay thật chậm, khiến hai người chịu khổ không ít.
Nhưng lần này không có ai ồn ào nữa.
Mà là nghĩ xem bản thân có làm chuyện ác gì không, lỡ như bị mẫu thần nương nương ghi nhớ liền phiền toái.
Cuối cùng, Thẩm thị và tiểu nha hoàn kia cùng bị lưu đày.
Còn tên ăn mày Thu Sinh, thấy kẻ thù đã chết, trực tiếp cắn lưỡi tự tử.
Cố Thừa Duệ thấy vậy, sai người mua một bộ quan tài bình thường, tìm một đỉnh núi chôn hắn ta.
Chờ tất cả hạ màn, quản gia rất nhanh mang quan tài và áo liệm tới.
Hai tỷ muội Dương Uyển Ninh thấy vậy, trực tiếp theo Cố Thừa Duệ trở về.
Dương Thế Thành lại hô lên: "Đứng lại, còn chưa thu thập thi thể của tổ mẫu và mẫu thân ngươi."
"Thôi thị chúng ta sẽ không nhận. Về phần tổ mẫu, sợ là bà ta không muốn thấy chúng ta, vẫn là để người bà ta thích thu thập thi thể cho bà ta đi." Dương Uyển Ninh nói xong, liền trực tiếp kéo Dương Thành Lâm đi theo Cố Thừa Duệ.
"Cha, cha xem bọn họ..." Dương Uyển Ngọc lúc này còn muốn khích bác, nhưng bị ánh mắt lạnh của Dương Thế Thành dọa sợ.
Không thể làm gì hơn là dẫn Dương Thành Sâm và đám người quan gia, trước tiên thu thập thi thể cho người Thôi gia.