Chương 612: Châm Biếm
Chương 612: Châm Biếm
Chương 612: Châm Biếm
"Sao vậy, nhàm chán?"
"Đúng thế, ngày ngày không có gì để làm, kinh thành này lại không có mấy người trò chuyện, rất nhàm chán."
"Được rồi, đến lúc đó dẫn bọn họ cùng đi, tránh một hồi, chờ chuyện của Dương Thế Thành kết thúc rồi mới trở lại."
Sau đó hai người dùng bữa tối, Chu Oánh lại bắt đầu mở thần thức quan sát hai tỷ muội Dương Uyển Ninh.
Thấy bọn họ đang dùng bữa, liền quan sát đám người Dương Thế Thành.
Lúc này, mọi người đã thu thập xong tất cả thi thể, đặt trong nghĩa trang, định ngày mai sẽ chôn cất.
Người đang trên đường trở về, mặc dùng đường không đông, nhưng chỉ cần gặp phải người, đều đang nghị luận chuyện Dương gia.
Nhất là, có rất nhiều người đều đang nghị luận về Dương Thế Thành, có người nói ông ấy dung túng Thôi thị giết Cố thị, thậm chí còn nói tính toán tỷ muội Dương Uyển Ninh có phần của ông ấy, mục đích chính là vì chiếm đoạt của hồi môn của Cố thị.
Nhưng cũng có người cảm thấy, ông ấy là người ngu, bị mẫu thân và biểu muội tính toán.
Nhưng bất kể loại nào đều vô cùng bất lợi với ông ấy.
Loại thứ nhất nói ông ấy vong ân phụ nghĩa, lòng dạ ác độc.
Loại thứ hai chính là trần trụi nghi ngờ năng lực của ông ấy, ngay cả quản gia cũng không biết, làm sao làm quan.
Lúc rẽ đụng phải một tửu quỷ, tửu quỷ sau khi nhận ra Dương Thế Thành, trực tiếp giễu cợt nói: "Còn hộ bộ thượng thư cái gì, đúng là đồ hồ đồ, ngay cả người bên cạnh cũng không nhìn rõ, còn làm quan cái gì, không bằng về nhà làm ruộng đi."
"Ngươi biết cái gì, tránh ra, tránh ra." Quản gia trực tiếp đẩy hắn ta ra, nói.
"Ta không biết, ngươi biết, không phải thật sự giống người khác nói chứ, là ông ta dung túng Thôi thị giết người đúng không, vậy cũng quá vô nhân tính."
"Tự tìm chết phải không." Dương Thành Sâm nhào đến cho hắn ta một quyền.
Tửu quỷ ngã xuống đất, trực tiếp đá hắn ta một cái nói: "Ngươi chính là dòng giống của Thôi thị đúng không, quả nhiên lợi hại, tới, tới đi, đánh lên đầu gia này."
"Ngươi..." Dương Thành Sâm giận đến run rẩy, trực tiếp nắm một hòn đá bên đường đập lên đầu hắn ta.
Mặc dù Dương Thế Thành càng muốn tự tay giết hắn ta, nhưng cũng biết hiện giờ nhà bọn họ không thể xảy ra chuyện nữa, lập tức bắt lấy tay Dương Thành Sâm nói: "Dừng tay, ngươi so đo với một tửu quỷ làm gì."
Nói rồi lôi hắn ta về phía trước.
Những người khác thấy vậy lập tức nhanh chân đuổi theo.
Tửu quỷ chỉ vào lưng bọn họ không cam lòng hét lên: "Ai là tửu quỷ, ai là tửu quỷ, gia lớn như vậy chưa từng say bao giờ, gia là ngàn ly không say."
Nói xong lảo đảo rời đi.
Sau khi trở về phủ, Trữ di nương thấy trong phủ tối om, người đi lại trong viện ít đi rất nhiều, vội sai quản gia đi điều tra xem có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dương Thế Thành lại không có tâm tình gì phản ứng lại chuyện này, sau khi trở về nhà liền tắm rửa, ăn chút đồ rồi trở về phòng ngủ rồi.
Trữ di nương trở về viện của mình, thấy nữ nhi ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn cơm, đi tới nói: "Như Nhi không ngoan nha, không chờ di nương về dùng cơm."
"Như Nhi ngoan, là bà vú mang cơm về, Như Nhi chỉ là không nhịn được."
"Hồi chủ tử, là đại tiểu thư phái người đưa tới. Nói là tiểu thư còn nhỏ, không biết khi nào mọi người trở về, cho nên để tiểu thư ăn trước."
Trữ di nương nghe xong ngẩn ra, nghĩ đến dáng vẻ nàng ấy báo thù cho Cố thị hôm nay, trong đầu nghĩ chẳng lẽ nàng ấy đang lôi kéo hai mẫu tử bọn họ.
Suy cho cùng, Dương Uyển Ngọc và Dương Thành Sâm ở chỗ lão gia, càng được cưng chiều hơn họ.
Hiện giờ xảy ra náo loạn như vậy, nếu họ còn muốn đứng vững trong phủ, chỉ có thể lôi kéo người đứng về phía họ.
Mà Như Nhi chính là tỷ muội duy nhất trừ hai bọn họ.
Nghĩ tới đây, nghiêng đầu hỏi: "Đại tiểu thư còn nói gì không?"