Chương 613: Chia Buồn (1)
Chương 613: Chia Buồn (1)
Chương 613: Chia Buồn (1)
"Không có, chỉ kêu nhà bếp đưa cơm của tiểu thư đến đây." Nhũ mẫu lắc đầu nói.
"Ừ." Ninh di nương đăm chiêu đáp, sau đó kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm và thức ăn của bà ấy.
Sau khi Chu Oánh chắc chắn bên Dương phủ không có chuyện gì nữa, liền cùng Cố Thừa Duệ vào không gian tiếp tục bận rộn.
Ngày hôm sau, sau khi dùng xong bữa sáng, Chu Oánh nói với Cố Thừa Duệ đang chuẩn bị ra ngoài: "Duệ ca, hôm nay chàng không cần đến thôn trang đâu, ta nghĩ hôm nay Dương phủ sẽ xảy ra chuyện."
"Chắc chắn muốn giúp đỡ bà ấy rồi?" Cố Thừa Duệ ngẩn người rồi hỏi.
"Đúng, nhìn phản ứng của bà ấy hôm qua, vẫn có chỗ đáng khen, quan trọng là chịu lắng nghe lời khuyên, không đến nổi trở thành gánh nặng của chúng ta.
Còn tên Dương Thành Lâm đó tính tình kiêu ngạo, sau này phải dạy dỗ lại."
"Tính tình hắn ta cũng tạm, chỉ là được Thôi thị nuông chiều đến mức hơi tự cao, thức tỉnh hắn ta là được. Đúng rồi, nếu xảy ra chuyện thì nói trước với ta một tiếng, ta trực tiếp qua đó. Còn có lúc qua đó đem danh sách của hồi môn của cô cô qua đó, chẳng may cần dùng thì không cần phải chạy về nữa."
"Đã biết rồi." Chu Oánh gật đầu nói.
Sau khi hắn rời khỏi, nàng liền thay một bộ quần áo tối màu, sau đó liền nhờ Thạch Trúc đi mua một ít giấy tiền vàng bạc và điểm tâm.
Còn nàng dùng thần thức để xem tình hình Dương phủ.
Có thể hôm qua ầm ĩ mệt rồi, hiện giờ mọi người trong Dương phủ mới bắt đầu ăn cơm.
Nhưng quản gia lại tập hợp các gia đinh, để họ vác xẻng và củi đến phần mộ đào hố chôn trước, đồng thời lập một cái linh đường đơn giản đợi người đến chia buồn.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Thế Thành tập hợp mọi người lại rồi bắt đầu phân phát áo tang, dẫn theo Dương Thành Lâm và Dương Thành Sâm đến canh giữ ở linh đường tại tiền viện.
Đáng tiếc là đã qua một canh giờ, chỉ có hạ nhân của Đại hoàng tử và Định An hầu đến, mỗi người đều quyên tặng một trăm lượng bạc, ngoài ra không còn ai đến nữa.
Chu Oánh thấy thời gian đã đến, liền dẫn theo Thạch Trúc đến, sau khi vào nhà dâng lễ lên trước, rồi lại gửi một trăm hai mươi lạng bạc, rồi dâng ba cây hương, sau đó nói với Dương Thế Thành: "Dượng, nén bi thương."
Dương Thế Thành gật nhẹ đầu, cũng không đáp lời.
Ngược lại, Dương Thành Lâm đứng lên nói: "Biểu tẩu, sao một mình tẩu đến, biểu ca ta đâu."
"Chàng ấy nói bận xong sẽ đến, chắc sắp đến rồi."
"Vậy sao, vậy ta dẫn tẩu đi tìm tỷ ta." Dương Thành Lâm nói xong liền dẫn nàng đi về sau nhà.
"Vẫn là để Ninh di nương dẫn biểu tẩu ngươi đi đi, nếu một lát có người đến, trưởng tôn ngươi lại không có mặt thì không ra thể thống gì hết." Dương Thế Thành lúc này ngẩng đầu lên nói.
"Vậy đệ đợi ở đây trước đi, ta ra phía sau tìm tỷ tỷ ngươi." Chu Oánh nháy mắt ra hiệu, rồi theo Ninh thị đến tiểu viện của lão phu nhân.
Thấy mấy gia quyến nữ đang đợi bên trong, Chu Oánh tiến đến chào hỏi từng người một, sau đó không thấy bóng dáng của Dương Uyển Ngọc, cố ý hỏi Dương Uyển Ninh: "Ủa, Dương Uyển Ngọc đâu, hôm nay nàng ta là nhân vật chính mà?"
"Nói là mệt rồi, đợi đến lúc xuất phát mới đi ra." Dương Uyển Ninh nháy mắt nói.
Còn về nguyên nhân thực sự nàng cũng biết, sáng sớm hôm nay, các loại tin đồn về Dương phủ đã được lan truyền khắp nơi.
Mà Dương Uyển Ngọc là con gái của Thôi thị, cũng trở thành đối tượng chính mà mọi người bàn tán, cái gì mà giả tạo, cay nghiệt, độc ác, nham hiểm đều rơi hết vào nàng ta.
Càng có người cảm thấy nàng ta chính là hậu thế của Thôi thị.
Thậm chí so với việc năm đó Cố gia xảy ra chuyện, hoàn cảnh của ba người họ còn xấu hổ hơn.
Cũng có người cho rằng, Đại hoàng tử chắc chắn sẽ từ hôn trong vài ngày nữa, nên nàng ta không chịu nổi một loạt đả kích nên đóng cửa không ra ngoài.