Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 612 - Chương 617: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3)

Chương 617: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3) Chương 617: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3) Chương 617: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (3)
Đến khi Sở thị vệ trở về, Cố Thừa Duệ và Chu Oánh đã giải quyết xong chuyện của phần mộ, còn mua lại với trưởng thôn nơi đó.

Sau đó, đạo sĩ cũng giúp đỡ dời mộ.

Sau khi đến phần mộ mới, Chu Oánh dùng thần thức nhìn một vòng hoàn cảnh xung quanh, tuy nàng không am hiểu phong thủy, nhưng cũng có thể thấy được đây là một nơi không tệ.

Ít nhất không có điểm nào khiến bất kỳ người nào cảm thấy khó chịu.

Sau khi hạ huyệt, Dương Uyển Ninh và Dương Thành Lâm đi đến đốt rất nhiều giấy tiền, đau khổ khóc một trận.

Bận rộn xong mọi người đều nhanh chóng trở về kinh thành.

Đám người Thụy Vương đến Dương phủ, còn Chu Oánh lại tìm cớ trở về nhà một chuyến, lấy danh sách của hồi môn cũng như một ít điểm tâm, cuối cùng kêu Hải Đường chuẩn bị một bàn thức ăn chay, rồi lại trở về Dương phủ.

Đến phòng tiếp đãi khách, thấy mọi người đều ở đấy liền đặt điểm tâm lên bàn.

Cuối cùng đặt món bánh sơn tra nướng mà Thụy Vương thích đến trước mặt hắn ta: "Các vị ăn lót dạ trước, một lát đến Cố phủ ăn một bữa cơm."

Cố Thừa Duệ đứng lên đưa danh sách của hồi môn cho Dương Thế Thành: "Xem ra những thứ được ghi trên này, ngoại trừ ruộng đất và cửa hiệu ra thì đều không còn, chúng ta cũng không tính toán nữa, ngươi chỉ cần trả lại số ruộng đất và cửa hiệu trên đây cho bọn ta là được."

Dương Thế Thành nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, mấy năm nay nhân lúc thiên tai ông ấy đã mua lại một vài sản nghiệp, tuy thu nhập bình thường, nhưng ít nhất có thể đảm bảo được chi tiêu của Dương phủ.

Rồi nhìn tỷ đệ hai người hỏi: "Các ngươi thật sự muốn đổi thành họ Cố theo nương các ngươi à?"

"Đúng, dù sao ngươi cũng còn ba đứa con, nhưng nương ta chỉ còn bọn ta thôi." Dương Uyển Ninh nói đến đây, trong mắt lóe lên tia khiêu khích: "Đương nhiên, nếu sau này ngươi già rồi, không có ai chăm ngươi, bọn ta cũng sẽ giúp ngươi dưỡng già."

Dương Uyển Ngọc kiếp trước hại nàng ấy không nơi nương tựa, cuối cùng còn chết thảm trong tay nàng ta.

Như vậy kiếp này, nàng ấy cũng nghĩ kỹ rồi, nàng ấy muốn khiến nàng ta từ từ mất hết tất cả, cũng phải nếm thử cảm giác tuyệt vọng của nàng ấy ở kiếp trước.

Nhưng nét mặt lại rất nghiêm túc, khiến người khác cho rằng lời nàng ấy nói là thật lòng.

Đương nhiên nàng ấy nói vậy cũng có tâm tư riêng, không muốn để Thụy Vương cho rằng tỷ đệ họ là kẻ vô ơn.

Dương Thành Lâm cũng gật đầu theo.

Dương Thế Thành tức đến muốn đánh nàng ấy, nhưng lại không thể không thừa nhận, lời nàng ấy vẫn có đạo lý.

Dựa vào thái độ hai ngày nay Dương Uyển Ngọc và Dương Thành Sâm đối với ông ta, nhờ họ dường lão ông ta sợ sẽ không có cuộc sống tốt, xem ra ông ta phải nhanh chóng sinh thêm một hai đứa con trai mới được.

Tiếp đó bởi vì yêu cầu của Cố Thừa Duệ cũng không quá đáng, nên ông ta nhanh chóng thở phào, sau đó lấy ra mấy khế ước đỏ của thôn trang, cửa hiệu trong danh sách của hồi môn của Cố thị, còn thoải mái viết thư hòa ly.

Sau đó, Dương Uyển Ngọc xông vào nói: "Cha, không được trả lại của hồi môn cho bọn họ, trong đó có hai thôn trang và hai cửa hiệu đã thuộc về con."

"Đừng làm càn." Dương Thế Thành liếc nàng ta một cái.

Lúc đó Dương Uyển Ninh khinh bỉ cười nói: "Chẳng lẽ nào ngươi còn muốn lấy của hồi môn của nương ta để làm của hồi môn của ngươi, mặt mũi ngươi để ở đâu?"

Dương Uyển Ngọc nghe vậy, liền nhớ đến lời đồn đại trước đó, lập tức bước đến dùng móng tay cào vào mặt nàng ấy.

Dương Uyển Ninh thấy vậy cũng không khách sáo, bước sang phải một bước rồi nắm chặt cổ tay trái nàng ta.

Sau đó nàng ấy tiến lên một bước, dùng mũi chân cản chân nàng ta lại, rồi dùng sức đè vào khuỷu chân nàng ta, đồng thời bẻ ngược tay nàng ta ra sau lưng rồi dùng sức nhấc lên.

Nói thì chậm, nhưng chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Lúc Dương Uyển Ngọc vẫn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy cẳng chân đau đớn, vẻ mặt hoảng hốt quỳ dưới đất.

Dương Thế Thành thấy vậy bị dọa sợ, vội vàng hỏi: "Ngươi học công phu từ lúc nào?"
Bình Luận (0)
Comment