Chương 616: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
Chương 616: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
Chương 616: Đoạn Tuyệt Quan Hệ (2)
"Không, không được, trừ phi đổi một cỗ quan tài khác." Đạo sĩ lắc đầu nói.
Chu Oánh liền lấy ra ngân phiếu năm trăm lượng đưa cho Sở thị vệ nói: "Làm phiền Sở thị vệ chạy một chuyến giúp bọn ta, mua cỗ quan tài tốt nhất."
"Cố phu nhân khách sáo rồi." Sở thị vệ nhận lấy ngân phiếu nói.
"Mua, mua nhiều giấy tiền vàng bạc chút." Đạo sĩ ngẩng đầu nói.
Sở thị vệ lạnh lùng liếc hắn ta một cái, lập tức xoay người rời đi.
Hai tỷ đệ Dương Uyển Ninh cũng đánh đến thấm mệt, sau khi dừng lại liền hận thù nhìn Dương Thế Thành.
Giây lát sau Dương Uyển Ninh nói: "Nếu trong lòng ngươi không có một vị trí nào cho nương thân ta, vậy bọn ta cũng không miễn cưỡng nữa, hôm nay tỷ đệ bọn ta thay nương thân ta hòa ly với ngươi. Từ đây về sau, bọn ta đổi thành họ Cố, cũng không làm chướng mắt ngươi nữa."
"Không thể nào, chỉ là nương thân ngươi làm bậy, ta..."
Không đợi Dương Thế Thành nói hết, Dương Uyển Ninh cười lớn nói: "Xem ra địa vị của Thôi thị ở trong lòng ngươi cũng rất cao nha. Tình phu thê mười mấy năm, sự giúp đỡ mười mấy năm của Cố gia. Sáu mươi sáu phần của hồi môn đã nuôi sống Dương phủ mười mấy năm, lại không bằng một câu nói bóng nói gió của Thôi thị, ngươi thật đúng là một người trượng phu tốt."
"Chuyện này ta cũng đồng ý, tuy Cố gia đã sụp đổ, nhưng cũng không đến nỗi không nuôi được hai đứa nhỏ, từ nay trở đi, tình phu thê giữa cô cô ta và ngươi sẽ chấm dứt." Cố Thừa Duệ nói.
"Dương Thành Lâm, ngươi thì sao, ngươi cũng hùa theo bọn họ đúng không?" Dương Thế Thành liền nói với Dương Thành Lâm.
Bởi vì ông ta chắc chắn không đồng ý chuyện hòa ly, nếu không Cố gia lấy lại số của hồi môn, Dương phủ họ sẽ sụp đổ.
"Là ai đang càn quấy, đến thi thể của nương ta mà ngươi cũng không tôn trọng, ngươi đối xử với ta tốt lắm à? Ta chỉ là ngây thơ, dễ bị lừa gạt, nhưng ta không ngốc." Dương Thành Lâm nắm chặt tay lớn tiếng chất vấn.
Sau đó, nước mắt chảy xuống.
Những chuyện xảy ra trong thời gian này, khiến hắn ta biết phụ thân hắn ta vốn dĩ không có tim, chỉ có lợi ích và tiền đồ của ông ta.
Nhưng hắn ta không ngờ, ông ta lại vì lợi ích mà đến người mất cũng không buông tha.
Vậy nếu sau này bản thân xảy ra xung đột với lợi ích của ông ta, không cần nghĩ cũng biết, ông ta chắc chắn sẽ từ bỏ bản thân.
"Chuyện này không thương lượng gì cả, ngươi muốn tự giải quyết, hay muốn làm ầm ĩ đến quan phủ, bọn ta cũng sẽ bồi đến cuối." Cố Thừa Duệ nói.
Lúc Dương Thế Thành quay đầu nhìn hắn, trong mắt đã tràn đầy sát khí.
Nhưng Cố Thừa Duệ cũng không hề sợ hãi, mà lạnh nhạt nhìn vào mắt ông ta.
Một lúc sau, Dương Thế Thành thấy hắn không có ý muốn thỏa hiệp, hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì thỏa mãn các ngươi, nhưng phần mộ này là của Dương gia bọn ta, nếu Cố thị đã không còn là người của Dương gia bọn ta, vậy mời các ngươi nhanh chóng chuyển đi."
"Ta cũng đang có ý này, ta nghĩ cô cô ta cũng không muốn chôn cùng kẻ thù của mình." Cố Thừa Duệ liền nói với đạo sĩ: "Mau tìm cho bọn ta nơi có phong thủy tốt, rồi bọn ta sẽ tha cho ngươi, được không?"
"Được." Đạo sĩ vội vàng gật đầu đáp.
"Nếu dám bằng mặt không bằng lòng, vậy bọn ta sẽ thỉnh Mẫu Thần nương nương thu thập ngươi." Chu Oánh bổ sung.
Đạo sĩ vừa nghe thấy Mẫu Thần nương nương, lập tức nhớ đến trận sấm sét ở pháp trường, liền thấy hoảng sợ vội vàng gật đầu: "Nhất định, nhất định."
"Khuyên ngươi một câu, kiếp này ít làm chuyện ác, nếu không kiếp sau nói không chừng sẽ đầu thai thành thân bò ngựa, cả đời bị người khác đánh đập."
Đạo sĩ giật giật khóe miệng nói: "Đã hiểu."
Nói xong liền xoay người lấy chiếc chiếu che trên quan tài, rồi bắt đầu nhổ đinh.
Sau khi nhổ xong đinh, dưới sự giám sát của Cố Thừa Duệ liền đi xung quanh tìm phần mộ mới.