Chương 626: Không Thể Tha Thứ
Chương 626: Không Thể Tha Thứ
Chương 626: Không Thể Tha Thứ
"Đúng là một cơ hội tốt, ngươi phái một người đi là được, nhớ phải chọn người thông minh, chuyện có thành hay không thì cũng đừng nóng vội, nhất định không được bại lộ." Khang vương nói một cách nghiêm túc.
"À, đúng rồi, có nên ra tay bên phía Thụy vương phi không?"
"Đừng vội, đợi sau khi Cố Uyển Ninh vào phủ rồi hãy giết nàng ta, như vậy thì hai phi đấu đá lẫn nhau mới đáng xem."
Tô Lão Thất nghe xong thì cười đểu, không mở miệng nữa.
Lúc này Chu Oánh cũng phát hiện, sự chết chóc trên người Tô Lão Thất nồng đậm hơn rất nhiều, xem ra gần đây, tiểu tử này làm không ít chuyện xấu.
Mấu chốt là bọn họ vẫn muốn quấy rầy Thụy vương phủ, lợi dụng Cố Uyển Ninh, đúng là không thể tha thứ được.
Vì vậy sau khi Tô Lão Thất ra ngoài, một lá bùa sấm sét đánh vào người hắn ta, nhanh chóng đốt trụi đầu tóc hắn ta, một mùi cháy khét tỏa ra.
Sau đó quần áo cũng bị cháy.
Mà cả người hắn ta chỉ kịp run rẩy hai cái, sau đó liền ngã thẳng xuống.
May mà có người phát hiện kịp thời, cứu được mạng hắn ta.
Sau khi Khang vương nghe thấy tiếng sấm, mặt mày hoảng sợ chạy ra, nhưng mà bây giờ là mùa đông, làm sao lại có sấm sét được?
Sau khi thấy thảm trạng của Tô Lão Thất, Khang vương giật mình kinh sợ.
Bởi vì hắn ta chợt nhớ tới lời nói sấm đánh giữa trời quang, chẳng lẽ vừa rồi là Mẫu Thần cảnh cáo...
Nhưng mà, phụ hoàng và lão đại làm nhiều chuyện ác hơn hắn ta, sao bọn họ không gặp chuyện gì, mà Lão Thất lại...
Nghĩ vậy, ánh mắt Khang vương nhanh chóng híp lại, đột nhiên hắn ta nhớ ra, trong khoảng thời gian này hắn ta đã sắp xếp người của mình, nhân lúc hỗn loạn gài tang vật để hãm hại lão đại.
Chẳng lẽ...
Sau khi xác nhận Tô Lão Thất không bị nguy hiểm đến tính mạng, hắn ta thở phào nhẹ nhõm, đồng thời quét mắt nhìn mọi người nói: "Chuyện hôm nay, không ai được phép làm lộ ra, nếu không giết không tha."
"Rõ, thừa vương gia." Hồng quản gia đáp lại, sau đó ra lệnh cho những người khác giải tán.
Còn Khang vương thì ra lệnh cho thân tín dẫn Tô Lão Thất đến phòng cho khách rồi gọi đại phu của phủ đến trị liệu.
Đại phu vừa đến, thì Vu ma ma vội vã chạy đến: "Vương gia, tiểu thư bị bệnh rồi, mau cho đại phu..."
"Cút ngay..." Khang vương tức giận trả lời.
Vu ma ma nghe thấy thì ngẩn người, tiểu thư là hài tử đầu tiên của vương gia mà, sao hắn ta lại...
Lúc này Khang vương cũng kịp thời phản ứng lại, nữ nhi của hắn ta bị bệnh rồi, vì vậy hắn ta mới xoa dịu bầu không khí, nói: "Đợi đi, đại phu đang bận rồi, xong việc sẽ qua đó ngay."
"Vâng, vâng." Vu ma ma nghe vậy thì gật đầu lia lịa rồi lui sang một bên.
Đông thời, bà ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần không phải hắn ta đã chán ghét tiểu thư là được rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, đại phu mới đi ra nói: "Bẩm vương gia, trước mắt thiếu gia không có gì đáng lo ngại, chỉ phải chịu đau đớn mà thôi, dưỡng thương nửa năm sẽ khỏi hẳn."
"Nửa năm?"
"Vâng, đây là thời gian nhanh nhất có thể, hắn ta bị bỏng không hề nhẹ."
"Vậy biểu thiếu gia sẽ do ngươi chịu trách nhiệm, có vấn đề gì thì phải kịp thời bẩm báo với ta."
"Vâng." Đại phu đáp ứng, đang định trở về thì Vu ma ma hô lên: "Đợi một chút."
Khang vương sửng sốt, lúc này hắn ta mới nhớ tới khuê nữ đang bị bệnh, vội vàng bảo đại phu xách hòm thuốc đi qua đó.
Chần chờ một lát, hắn ta cũng quyết định đi theo.
Sau khi vào phòng, hắn ta thấy Chu Giai Dĩnh đang ôm hài tử, đi đi lại lại trong phòng.
Đại phu xem bệnh một phen rồi nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là ăn lạnh nên bụng bị trướng thôi, cho uống chút nước nóng rồi xoa bụng cho nàng là được. Nhưng mà sau này phải chú ý, bên giờ ngoài trời đã lạnh rồi, nhất định đừng để cho hài tử trúng gió. Vả lại phải nhắc bà tử chú ý, đợi cơ thể bà tử ấm lên rồi thì mới được cho nàng ăn."