Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 627: Nổi Giận

Chương 627: Nổi Giận Chương 627: Nổi Giận Chương 627: Nổi Giận
Chu Giai Dĩnh nghe xong thì tức giận trừng mắt nhìn nhũ mẫu nói: "Có nghe thấy không, sau này cẩn thận một chút, nếu không lần sau ta sẽ lấy mạng bà."

"Nô tỳ nhớ kỹ, sau này nhất định sẽ cẩn thận." Nhũ mẫu lập tức quỳ xuống đất dập đầu nói.

"Được rồi, mau bế xuống xoa bóp bụng cho tiểu thư đi." Chu Giai Dĩnh nói xong thì đưa đứa bé cho bà ta.

Sau đó xoa bả vai đau nhức của mình, xoay người muốn trở về giường.

Vu ma ma thấy vậy vội ho một tiếng và nói: "Chủ tử, Vương gia tới."

"Thật sự, là Cương gia..." Chu Giai Dĩnh vừa xoay người đã thấy bóng lưng hắn ta rời đi, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Nhưng lúc màn được vén lên thì bóng dáng của Khang vương đã không còn.

Sau đó bất mãn nhìn về phía Vu ma ma nói: "Vu ma ma, sao người không nói sớm?"

"Lúc ấy mọi người đều lo lắng cho tiểu thư, nô tỳ nhất thời quên mất, xin chủ tử trách phạt." Vu ma ma quỳ xuống nói.

"Được rồi, sau này chú ý hơn." Chu Giai Dĩnh nói đến đây thì sửng sốt một chút hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao đi gọi thái y trong phủ lại lâu như vậy."

Vu ma ma nghe xong lập tức đuổi mọi người ra ngoài, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tô Thất công tử bị sét đánh, sau khi thái y trong phủ xử lý tốt vết thương của Tô Thất công tử mới tới được."

Nói tới đây thì bà ta nghĩ đến phản ứng của Vương gia, nói thật là bà ta có chút thất vọng đối với biểu hiện của Vương gia nhưng chủ tử còn đang ở cữ nên bà ta đành phải nuốt chuyện này xuống.

Chu Giai Dĩnh nghe xong nở nụ cười, bị sét đánh giữa mùa đông, đây không phải là bị trời phạt sao.

Nghĩ tới đây thì vẻ mặt của nàng ta cứng đờ, sau đó chuyển sang vẻ hoảng sợ rồi trịnh trọng dặn dò: "Coi chừng người trong viện, nếu có bất kỳ kẻ nào dám nói bừa là ta vả miệng đến khi bọn họ câm miệng mới thôi."

"Nô tỳ hiểu."

"Lui xuống đi." Chu Giai Dĩnh nói xong thì trở lại giường suy nghĩ sâu xa.

Chẳng lẽ vì Vương gia thật sự bận rộn nên mới không có cơ hội đến thăm mình?

Nhưng bọn họ thì bận rộn cái gì chứ, tại sao lại bị trời phạt, xem ra phải gửi thư cho phụ thân để ông ta xem xét mới được.

Chu Oánh nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Giai Dĩnh thì trong lòng đột nhiên có chút không vui.

Có thể nói nàng ta và Khang Vương là thanh mai trúc mã, kết hôn cũng đều là đôi bên tình nguyện.

Nhưng bây giờ xem ra, trong cái tự nguyện này e là có không ít thứ.

Ít nhất thì cuộc sống của Chu Giai Dĩnh cũng không có hạnh phúc như trong tưởng tượng.

Sau đó lui ra nhìn về phía hoàng cung.

Lúc này đã là đêm khuya nhưng Hoàng thượng vẫn còn đang phê tấu chương hết sức chăm chú, đột nhiên ông ta bắt đầu sửng sốt nhìn chằm chằm vào một tấu chương.

Sau đó ngẩng đầu hỏi Lý công công: "Này Lão Lý, ngươi còn nhớ rõ là ai giám sát bờ đê Hạo Hà vào năm năm trước không?"

"Lão nô ngu dốt, thật sự không nhớ rõ, cái này để lão nô đi tra." Lý công công nói xong xoay người đến sảnh cung điện phụ, sau đó bắt đầu tra xét các tấu chương ở thời điểm đó.

Chưa kể còn được phân loại và sắp xếp vô cùng gọn gàng nên cũng rất dễ tra tìm.

Ông ta nhanh chóng tìm được một tập hồ sơ, sau đó vội vã giao cho hoàng thượng và nói: "Bẩm Hoàng thượng, lúc ấy cũng không có phái người đi xuống giám sát."

"Là do quan viên bên dưới tự giám sát sau khi triều đình phân bổ kinh phí."

Hoàng thượng nhận lấy và mở ra xem xét một cách cẩn thận, quả nhiên lúc đó cũng không có người nào được phái xuống, nhưng người bên kia đều là người của Định An Hầu phủ, hay còn gọi là người của lão đại.

Mà năm đó, Dương Thế Thành và Bạch đại nhân bên Công bộ cũng là một trong số những người phụ trách giám sát việc này.

Sau đó sắc mặt ông ta trầm xuống hỏi: "Hai ngày nay có tin tức gì về Tiếu Hằng không?"

"Tiếu thủ lĩnh rất ít khi tiến cung kể từ khi nhận được nhiệm vụ lần trước, nhưng cũng không nghe được tin tức gì hữu dụng."

"Có vẻ như được giấu rất kỹ." Hoàng thượng nói xong thì lập tức ném tấu chương lên long án.
Bình Luận (0)
Comment