Chương 631: Ghen Tị
Chương 631: Ghen Tị
Chương 631: Ghen Tị
Rất nhanh Tôn Diệu Khả cũng đến đây, Tôn phu nhân nói vài câu khách sáo với Cố Uyển Ninh, rồi đi tìm nữ nhi.
Chỉ chốc lát, Chu Giai Dĩnh ôm nữ nhi đi đến.
Đằng sau còn có Vu ma ma, Chu mẫu cùng với đám người Chu Giai Thanh.
Mọi người thấy đứa nhỏ xuất hiện, lập tức tiến lên ngắm nghía đứa nhỏ, nhìn đứa nhỏ xong lại lần lượt đưa quà của mình lên.
Đến lượt Chu Oánh, nàng đưa ra một vòng tay vàng khắc đầy chữ phúc giao vào tay ma ma nói: "Hi vọng về sau Nhạc Hân tiểu thư tràn đầy may mắn."
"Cảm ơn." Chu Giai Dĩnh cười nói.
Sau khi nghiêm túc đánh giá Chu Oánh một phen, phát hiện tuy rằng nàng mặc rất giản dị, nhưng làn da trắng hồng vẫn trắng đến phát sáng, tóc cũng đen tuyền óng ả, làm cho người ta vừa thấy liền biết cuộc sống hàng ngày vô cùng thư thái.
Ánh mắt trong suốt, lộ ra sự dẻo dai cùng với thông minh lanh lợi, so với Chu Oánh trước đó quả thực là tựa như hai người khác biệt, bảo sao Chu Giai Thanh lại không chiếm được chút gì ở trong tay nàng.
Đồng thời trong lòng dâng lên chút ghen tị, rõ ràng thân phận của nàng ta cao hơn nàng, cũng gả tới nơi tốt hơn so với nàng, kết quả cuộc sống lại không được thư thái như nàng.
Lúc này Chu mẫu cùng với Chu Giai Thanh đi tiếp khách giúp Chu Giai Dĩnh đã quay lại.
Chu Oánh mỉm cười gật gật đầu với Chu mẫu, sau đó xoay người lùi về phía sau.
Chu Giai Thanh thấy vậy liền muốn đuổi theo, nhưng bị Chu mẫu đè lại.
Hiện tại Chu Oánh cũng không phải là Chu Oánh mà bọn họ nắm trong lòng bàn tay trước kia nữa, huống chi lão phu nhân đã bày tỏ phân rõ giới hạn với nàng, bọn họ cũng không cần phải tự tìm phiền phức.
Tuy rằng Chu Giai Thanh khó chịu, nhưng cũng không nói gì.
Rất nhanh Thục phi cũng đến, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Đều đứng lên đi, mọi người không cần khách khí." Thục phi nói xong xoay người ôm lấy Dương Nhạc Hân: "A, tiểu bảo bối của chúng ta tỉnh dậy rồi, xem đôi mắt to ngập nước này xem, quá là xinh đẹp."
"Đúng vậy, đôi mắt của đứa nhỏ này giống người, đều là mắt xếch." Chu Giai Dĩnh cười nói.
"Lời này, hình như là ta đang khoe khoang vậy." Thục phi cười nói.
"Nói thật mà, đôi mắt của người quả thật rất xinh đẹp." Chu Giai Dĩnh nói.
"Đứa nhỏ này lại có gương mặt giống Giai Dĩnh, mặt trái xoan, bên trên còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, lúc cười rộ lên cực kì đáng yêu." Tô phu nhân cười tiến lên phía trước nói.
Mọi người vừa nghe, vây quanh đứa nhỏ chính là một tràng khen ngợi, Chu Oánh thấy vậy trực tiếp trốn đi tiếp tục dùng trà.
Buổi chiều, sau khi đám người rời đi kha khá rồi, Chu Giai Thanh nhìn về phía Chu mẫu nói: "Mẫu thân, trước kia Chu Oánh không coi ai ra gì như thế, sao người không cho con dạy dỗ nàng ta vậy."
"Con đấy, tính tình quá xúc động, trước kia nàng ta đã chịu không ít khổ sở ở trong tay con, hơn nữa tổ mẫu con cũng đã giúp chúng ta phân rõ giới hạn với nàng ta rồi, bớt đến trêu chọc nàng ta đi. Nếu không chọc nàng ta nóng nảy rồi, lại chưa biết đụng phải chuyện gì đâu, đến lúc đó người mất mặt chính là chúng ta."
"Đúng thế, tính tình của muội thực sự cần sửa lại, hơn nữa một chút tranh cãi, căn bản là không giải quyết được vấn đề, chỉ khiến bản thân ôm một bụng lửa giận thôi." Chu Giai Dĩnh đồng ý gật gật đầu.
Huống chi nàng ta đã tìm được cách trút giận tốt nhất, chỉ chờ thời cơ chín muồi là có thể phá hủy cuộc sống tươi đẹp của nàng bằng một hành động.
"Con đấy, học tỷ tỷ con nhiều vào, nếu không tương lai thành thân, chỉ có con chịu thiệt." Chu mẫu nói.
"Hai người... hừ, con đi nhìn Tiểu Nhạc Hân đây." Chu Giai Thanh thấy hai người bọn họ ai cũng không coi trọng mình, bất mãn hừ lạnh một tiếng rồi xoay người chạy ra ngoài.
Chu Giai Dĩnh thấy vậy lắc lắc đầu hỏi: "Mẫu thân, hôn sự của muội ấy thế nào rồi, nếu chưa có ai hỏi, thì cũng tìm một nhà giàu có thành thật đi. Với tính tình của muội ấy, nếu chúng ta không đè được đối phương, sợ là về sau muội ấy không có ngày lành đâu. Nói không chừng còn có thể gây họa cho trong nhà đấy."