Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 633: Dạ Yến Hoàng Gia (2)

Chương 633: Dạ Yến Hoàng Gia (2) Chương 633: Dạ Yến Hoàng Gia (2) Chương 633: Dạ Yến Hoàng Gia (2)
Ba người vừa mới đến cửa, một lão phu nhân tóc hoa râm đã nói mấy lời kỳ kỳ quái quái: "A, đây không phải nhị nha đầu Chu gia, Chu Oánh sao. Nghe nói vừa trở lại kinh thành đã trở mặt với người trong nhà. Ngươi cũng thật không nên nha, cho dù thế nào, Chu gia cũng nuôi lớn ngươi, ngươi không thể cánh vừa cứng cáp liền không quan tâm nhà mẹ đẻ như vậy được."

Chu Oánh nghe xong quay đầu nhìn bà ta một cái, chỉ liếc mắt một cái cũng lười phản ứng lại, bởi vì này người nàng có biết.

Là bà cô Lữ gia, nhị thẩm của Hoàng hậu.

Trước bởi vì Lữ gia giúp đỡ Tuệ Vương ám sát Thụy Vương, nên bị giam cầm ba tháng, không nghĩ tới đã được ra ngoài nhanh như vậy.

Chỉ có điều nhìn huyết sát chi khí* trên người bà ta, có vẻ cũng giết không ít mạng người.

Lữ thị thấy nàng không để ý tới mình, nhất thời buồn bực nói: "Thế nào, đến cả việc kính già yêu trẻ cũng không hiểu rồi hả?"

"Ngươi xứng sao?" Chu Oánh thờ ơ thoáng nhìn nói.

"Ngươi..."

"Ta làm sao, không muốn phản ứng ngươi, là vì ngươi lớn tuổi, giữ mặt mũi cho ngươi đấy. Đừng quên trước kia vì sao ngươi bị Hoàng thượng cấm túc, nếu không có muốn ta tuyên truyền một phen giúp ngươi không."

Lữ thị nghe xong tức đến phát run, nhưng chỉ có thể chỉ vào nàng lại một câu cũng cũng không nói ra được.

Minh Ngọc nhìn hai người giương cung bạt kiếm vội nói: "Chúng ta vẫn nên đổi sang nơi khác thôi."

Sau khi nói xong trực tiếp lôi kéo bọn họ đến sảnh cung điện phụ khác.

"Các ngươi nói xem, như này vẫn có chút dáng vẻ của tiểu bối sao, quả thực là quá không coi ai ra gì rồi." Lữ thị thấy vậy chỉ vào bóng lưng của các nàng nói.

Chỉ có điều mọi người chỉ nể mặt Hoàng hậu, tùy tiện đáp lại vài câu, cũng không thèm phản ứng bà ta nữa.

Dù sao chuyện của Chu Oánh, đến cả Chu gia còn không để ý, bọn họ vội vàng đứng lên động đến làm cái gì.

Huống chi sau này, bọn họ còn muốn mua đồ ăn ở Cố gia, đắc tội nàng, bọn họ biết mua đồ ăn thế nào.

Lữ thị thấy náo loạn vậy không có mặt mũi, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài.

Bà ta vừa rời đi, mọi người đã bắt đầu chỉ trích bà ta, có người nói bà ta ỷ thế hiếp người, còn có người bắt đầu kể về cuộc đời của bà ta, nói bà ta nàng từ một thiếp thất đạp lên thi thể bước từng bước một trở thành chính thất như thế nào.

Khiến bà ta đang đứng ở bên ngoài hít thở không khí, lại tức đến mức suýt nữa thổ huyết, sau đó dứt khoát đi tìm Hoàng hậu cùng với tẩu tử.

Khi đó, sau khi đoàn người Chu Oánh rời đi, cũng không đến một sảnh cung điện phụ khác, mà là đến bên ngoài xem đèn lồng.

Tuy rằng trời còn chưa tối mấy, nhưng những chiếc đèn lồng đủ mọi màu sắc, đủ loại hình thức vẫn rất thu hút ánh nhìn.

"Oa, con thỏ trắng kia thật là đẹp." Minh Ngọc chỉ vào chiếc đèn lồng treo trên cây mai ở bên cạnh nói.

"Đúng thế, thật đáng yêu, như là đang lén ăn cái gì đó vậy." Cố Uyển Ninh phụ họa nói.

Chu Oánh tiến lên chăm chú nhìn thoáng qua, không thể không bội phục những người thợ thủ công, nhất là người vẽ, chỉ có mấy nét bút đơn giản ở bên ngoài, mà đã vẽ ra một con thỏ con đáng yêu như thế.

Sau đó hỏi: "Tối hôm nay, có phải bên ngoài đường cái cũng sẽ có rất nhiều đèn lồng hay không?"

"Cái này không rõ lắm, trước kia bởi vì gặp nạn, đã hai năm không đến hội hoa đăng rồi." Minh Ngọc nói tới đây quay đầu hỏi: "Đúng rồi, nghe nói huyện Vận Hà, trấn Thanh Thủy không mở hội hoa đăng, mà là pháo hoa có đúng không?"

"Đúng vậy, trước đó trở về nhìn một lần, vô cùng xinh đẹp, lúc ấy có thể nói là người người tấp nập, chỉ tiếc pháo hoa đều là hoa chỉ nở thoáng qua, không giống đèn lồng còn có thể giữ lại vài thứ." Chu Oánh nói tới đây, lại miêu tả tường tận cảnh tượng ngay lúc đó cho bọn họ nghe.

"Oa, nghe thật hay, thật rung động. Không được, chờ mùa vụ xong xuôi ta cũng phải quá đó xem." Minh Ngọc kích động nói.

"Nói vậy ta cũng muốn đi." Cố Uyển Ninh phụ họa.

"Về sau có cơ hội ở cùng nhau, đến lúc đó mời hai người vừa ăn tiệc lớn, vừa xem pháo hoa."

"A, mấy người các ngươi đang tán gẫu cái gì, mà nói chuyện vui vẻ như vậy?" Lúc này giọng nói tò mò cách đó không xa truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment