Sau Khi Xuyên Qua, Cùng Phu Quân Mang Hàng Tỷ Vật Tư Đi Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 629 - Chương 634: Dạ Yến Hoàng Gia (3)

Chương 634: Dạ Yến Hoàng Gia (3) Chương 634: Dạ Yến Hoàng Gia (3) Chương 634: Dạ Yến Hoàng Gia (3)
Chu Oánh quay đầu nhìn lại, vừa thấy là Thục phi, Chu Giai Dĩnh cùng với Chu Giai Thanh nhất thời nhíu mày.

Nhưng ba người bọn họ vẫn nhanh chóng tiến lên hành lễ nói: "Tham kiến Thục phi nương nương."

Tiếp theo Chu Oánh cùng với Cố Uyển Ninh lại hành lễ với Chu Giai Dĩnh.

"Mau đứng dậy đi, vừa rồi các ngươi mới nói chuyện gì vậy?" Thục phi vừa đỡ bọn họ vừa mỉm cười hỏi.

"Cũng không có gì, chủ yếu là nói về chiếc đèn lồng con thỏ kia, tiếp theo lại nói tới pháo hoa ở quê của Chu tỷ tỷ." Minh Ngọc trả lời.

"Pháo hoa bên kia ta đã nghe Khang Vương nhắc qua, quả thật là rất tuyệt." Thục phi gật đầu nói.

Sau đó nhìn về phía Minh Ngọc hỏi: "Nghe nói Minh Ngọc đã bắt đầu luyện võ công, không biết hiệu quả thế nào rồi?"

"Thời gian còn dài, bây giờ đang luyện thể lực đứng tấn rồi, muốn xem hiệu quả sợ là phải đợi nửa năm một năm nữa."

"Cũng đúng, là bản cung nóng vội rồi." Thục phi gật gật đầu, nhìn về phía Chu Oánh hỏi: "Nghe nói nhà kính gieo trồng thành công, không biết lần này đã thu hoạch được món gì rồi?"

"Bẩm nương nương, ngoài thu hoạch được các loại rau xanh ra, còn có dưa chuột, đậu đũa, cà chua, cà, bí đao, bí đỏ, cà rốt các kiểu."

"Rất tốt, kích thước gì cũng có, xem ra tối hôm nay có lộc ăn rồi."

Chu Oánh cười cười không đáp lời.

Minh Ngọc bèn nói: "Vậy nương nương cứ đi dạo đi, chúng ta đi xem mấy chiếc đèn lồng khác?"

"Đi thôi, bên kia có đèn hoa sen làm không tệ, các ngươi có thể đi qua xem thử." Thục phi nói xong chỉ về bên trái ở đằng sau.

"Tạ nương nương chỉ đường." Minh Ngọc nói xong lập tức mang theo hai người rời đi.

Chờ bọn họ đi rồi, Thục phi quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Chu Oánh cười nói: "Không nghĩ tới, người năm đó nhỏ bé đáng thương hiện tại lại xinh đẹp như vậy, vẫn là mắt nhìn của Bình Dương tốt nhất."

Hai tỷ muội nghe xong trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Nhất là Chu Giai Dĩnh, nhỏ bé đáng thương là có ý gì, là ám chỉ Chu gia ngược đãi nàng sao.

Nếu không phải vì thân phận, nàng ta thật muốn phản bác vài câu.

Chu Giai Thanh lại khó chịu nói thầm: "Một thứ nữ không nơi nương tựa, cho dù có đẹp đến mấy thì có ích gì."

Thục phi nghe xong liếc nàng ta một cái, lười phản ứng lại nàng ta.

Sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Chu Giai Dĩnh, thấy nàng ta biết nghe lời, thấy trên mặt không thể hiện chút bất mãn nào, hài lòng gật gật đầu.

Mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ như thế nào, chỉ cần nàng ta không biểu hiện ra ngoài, không khiến nhi tử bà ta mất mặt là được.

Sau đó đứng lên, vừa định rời khỏi, mấy tiểu cô nương đã đi tới hành lễ: "Tham kiến Thục phi nương nương."

Thục phi nhìn thấy người dẫn đầu là Hồng Tố Chi xong, lập tức cười nói: "Mau đứng dậy đi, nếu đã gặp nhau rồi thì cùng nhau đi dạo đi."

"Vâng ạ." Hồng Tố Chi lên tiếng đi theo.

Thục phi nhìn về phía nàng ta hỏi: "Khi nào thì tiến cung, mẫu thân ngươi đã tới chưa?"

"Chúng thần vừa tới không lâu, mẫu thân thần còn đang ở chỗ Thái hậu, bọn thần nữ vốn định đi bái kiến người, không nghĩ tới lại gặp được người ở trong này."

"Đây là duyên phận." Thục phi cười nói.

Tiếp theo hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn ngăn cách hai tỷ muội Chu gia ở ngoài.

Hồng Tố Chi cùng mấy vị tiểu thư, lại càng nhân cơ hội dần dần gạt hai tỷ muội các nàng ra.

Nhưng Chu Giai Dĩnh vẫn không nói gì.

Chu Giai Thanh thấy vậy cực kỳ khó chịu, trực tiếp chạy đi tìm mấy tỷ muội của mình.

Chu Giai Dĩnh nhìn nàng ta hoạ vô đơn chí*, tức đến cắn răng.

(*Hoạ vô đơn chí hàm ý cho những vận rủi thường ập đến cùng lúc, khiến cho tâm lý luôn bất an và lo lắng. Nói họa tất trùng nhắc nhở mỗi chúng ta phải cẩn trọng trong mọi hành động và lời nói. )

Đành phải tiến lên phía trước nói: "Mẫu phi, thời gian ra ngoài cũng đã lâu, mọi người cứ đi dạo trước đi, con đi xem nữ nhi."

Hi vọng bà ta có thể nể tình đứa nhỏ, cho mình vài phần mặt mũi.

Ai ngờ Thục phi trực tiếp khua tay nói: "Đi đi, đứa nhỏ còn nhỏ, đừng để cảm lạnh."
Bình Luận (0)
Comment