Chương 63: Giải Thích (1)
Chương 63: Giải Thích (1)
Chương 63: Giải Thích (1)
Cố Thừa Duệ cầm lấy một bao nói: "Ta đi tới nhà của trưởng tộc trước, nàng ở nhà nhất định phải cẩn thận."
Nói xong, sau đó hắn tam xâu tiền thu được phòng tây. Sau đó, hắn xách theo điểm tâm và cá đi ra cửa.
Khi tới nhà của trưởng tộc, người một nhà đang ăn cơm. Nhìn thấy hắn xách theo đồ đạc tiến vào nhà, trưởng tộc lập tức đứng dậy xụ mặt nói: "Thừa Duệ, ngươi làm gì vậy? Tại sao tới cửa nhà của ta mà còn mang theo đồ vật như vậy?"
Vương thị cũng đứng dậy theo rồi phụ họa nói: "Đúng vậy đó. Cặp phu thê mới cưới các ngươi cũng không dễ dàng gì. Ngươi mau mang về để bồi bổ cơ thể và tranh thủ sớm sinh hài tử một chút đi."
"Tuy tiểu chất bất tài, nhưng hiếu thảo với trưởng bối vẫn là điều nên làm mà." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn đặt đồ vật sang một bên.
Tiếp theo, hắn lấy ra một trăm văn tiền nói: "Đại nương, đây là tiền trả cho cải thảo."
"Tiểu tử này, tính toán quá rõ ràng rồi đi." Vương thị cười nói.
"Nếu lúc ấy tiểu chất đã nói là mua, vậy thì số tiền này nhất định phải trả.
Giống như những món đồ dệt kim của đại bá lúc trước, tiểu tử biết đó là quà tặng đáp lễ cho nồi lẩu, tất nhiên là ta sẽ không khách sáo với mọi người rồi."
"Không tồi, có lễ có tiết, xem ra mấy năm đọc sách cũng không phải là tốn công vô ích." Trưởng tộc nghe xong, ông ta tán đồng gật đầu nói.
Sau đó, ông ta hô lên: "Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm đi."
"Không được đâu đại bá, tiểu chất ăn xong rồi mới đi qua đây. Mọi người mau ăn đi." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn chắp tay hành lễ xoay người đi ra ngoài.
Trưởng tộc thấy vậy đưa cậu ra khỏi phòng, ông ta xoay người nói với Vương thị: "Cất đi, nhớ cất cá cho kỹ vào, đừng để bị mèo hoang tha đi mất."
"Đã biết. Đừng nói là sự thay đổi của tên tiểu tử này quá lớn, nếu như không phải trông giống nhau y như đúc thì ta còn tưởng rằng hắn đã bị đánh tráo thành một người khác rồi."
"Nghe nói, năm trước hắn đã thi đậu tú tài, điều đó đã chứng minh là bản thân hắn cũng không ngốc.
Nghĩ đến tính cách cổ quái trước đây của hắn, có thể là không thể chịu đựng được những cú sốc liên tiếp xảy ra nên hơi để tâm vào chuyện vụn vặt.
Hơn nữa, sự chèn ép đến từ trong nhà, hắn đã phải chịu đựng tới giới hạn, tất nhiên là hắn sẽ có sự thay đổi thôi.
Có điều, không có biến cố thì không nên người, điều đó đã nói lên rằng bên trong người hắn là một người có tính kiên định." Trưởng tộc trả lời.
"Già néo đứt dây sao?" Cố Thừa Tự như đang suy tư gì nói.
"Không tồi, đừng nói hắn, không phải là sau khi ngươi cũng từng bị tước đoạt công danh, ngươi vẫn luôn buồn bực không vui hay sao?
Cũng may là chúng ta đều nhường ngươi, chắc ngươi hẳn đã nghe nói đến cuộc sống lúc trước của phu thê bọn họ rồi.
Nói thật là hắn có thể nhẫn nhịn và tồn tại khiến ta cảm thấy thật sự rất bội phục hắn.
Cho nên, ngươi cũng mau chóng vượt qua đi. Ở trên đời này cũng không phải chỉ có con đường đi thi khoa cử mới có thể đi." Sau khi trưởng tộc nói xong câu nói sâu sắc này, ông ta ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Cố Thừa Duệ ở bên này cũng không biết trưởng tộc đã giải thích thay hắn về sự thay đổi của mình. Sau khi hắn trực tiếp về nhà, hắn lại đi tặng phần quà tặng tương tự đến nhà của trưởng thôn lần nữa để cảm ơn sự giúp đỡ trước kia của ông ta.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc hai người đang ăn sáng, Điền Gia Vượng xách theo xẻng tới nhà bọn họ.
Sau khi hai người nhanh chóng ăn sáng xong, Cố Thừa Duệ và Điền Gia Vượng cùng nhau bận rộn làm việc.
Chu Oánh nhanh chóng đi lên trấn dạo qua một vòng, mua năm cân thịt đùi về. Sau đó, nàng gọi ba mẫu tử Điền đại tỷ đến, dùng hai cân thịt và năm cây cải trắng để gói sủi cảo.