Chương 64: Giải Thích (2)
Chương 64: Giải Thích (2)
Chương 64: Giải Thích (2)
Giữa trưa, mọi người được ăn một bữa ngon. Buổi chiều, Điền đại tỷ cũng giúp đỡ suốt cả một buổi trưa.
Cho đến khi trời tối hẳn, kho củi và nhà xí mới hoàn toàn được cải tạo xong.
Chu Oánh dứt khoát giữ bọn họ lại để ăn một nồi đồ ăn to khác.
Sau khi hoàn toàn kết thúc công việc, thông qua một ngày tiếp xúc, Chu Oánh cũng phát hiện ra Điền đại tỷ ngoại trừ có cái tính keo kiệt và tính toán của người nghèo vẫn hay có, nàng ta là người rất nhiệt tình. Hơn nữa, khi làm việc nàng ta cũng nhanh nhẹn và sạch sẽ.
Bởi vậy buổi tối khi đưa nàng ta ra khỏi cửa, nàng nói: "Điền đại tỷ, không biết khi nào tỷ rảnh, tỷ dạy cho ta cách may quần áo và giày đi."
"Chiều mai là có thể, trên cơ bản là buổi chiều ngày nào ta cũng đều rảnh cả." Điền đại tỷ chần chờ một chút nói.
"Được, vậy chiều mai ta sẽ đến tìm tỷ"
"Được. Có điều, nhà ta không có sẵn vải dệt đâu, cho nên ngươi phải tự mình mang theo đó." Điền đại tỷ nói xong, nàng ta xoay người dẫn theo hai hài tử đi về nhà.
Kế tiếp, Cố Thừa Duệ lấy ra một cái lục lạc từ trong không gian. Hắn đã đi tuyên truyền bản thân hành nghề y ở mấy thôn xung quanh không có thôn y. Sau đó, nếu có rảnh thì hắn sẽ đi cùng Điền Gia Vượng leo lên núi.
Chu Oánh lại đi mua thêm mấy cái lu đựng nước rồi trồng giá đỗ. Những lúc khác, nàng sẽ cầm vải dệt đến nhà của Điền đại tỷ để học cách may quần áo và giày.
Đương nhiên là nàng cũng sẽ không để cho người ta dạy mình không công. Mỗi lần đi qua nhà của nàng ta, nàng đều hoặc nhiều hoặc ít mang chút thức ăn vặt cho hai nha đầu.
Từ khi Cố Thừa Hỷ ăn được trứng gà rừng, buổi tối cậu không còn đói bụng nữa. Lá gan của cậu cũng càng lúc càng lớn. Sau khi lên núi, cậu cũng bắt đầu thường xuyên tìm kiếm chút đồ vật để lắp đầy bụng của hai người bọn họ.
Đảo mắt một cái, giá đỗ được trồng lần đầu tiên đã phát triển tốt và có thể thu hoạch mang đi bán được rồi.
Sáng sớm hôm sau, ăn cơm xong, Cố Thừa Duệ trực tiếp mượn xe kéo của Điền Gia Vượng để đẩy hai lu giá đỗ lên trấn trên.
Sau khi đến trấn trên, Cố Thừa Duệ trực tiếp đẩy giá đỗ tới tửu lâu cách bến tàu không xa.
Chu Oánh quan sát hồng lâu cách tửu lầu không xa, nàng kinh ngạc nhìn về phía Cố Thừa Duệ nói: "Chàng thật sự muốn bán giá đỗ ở Hồng Vận lâu sao?"
"Đúng vậy, lúc trước khi đi theo Điền đại ca đến trấn để bán thịt thú rừng, ta cũng đã hỏi thăm qua rồi.
Trong số bốn tửu lầu ở trấn trên, chỉ có Lưu chưởng quỹ của Hồng Vận lâu là thu mua giá đỗ với giá cả công bằng và đáng tin cậy nhất.
Điểm quan trọng nhất là Hồng Vận lâu có chuỗi các tửu lâu, nghe nói còn có người đứng sau nữa.
Cho dù có bị người của Kiều gia biết được, Kiều gia cũng không dám làm gì quá đáng." Cố Thừa Duệ nói xong, hắn đẩy xe quẹo vào trong một con hẻm nhỏ.
Sau khi tới cửa sau của Hồng Vận Lâu, bọn họ nhìn thấy vài người đang giao đồ ở phía trước, cho nên hai người đành phải ngoan ngoãn xếp hàng.
Rất nhanh đã tới lượt của hai người, Cố Thừa Duệ tiến lên, chắp tay hành lễ nói với một nam nhân trung niên mặc trường bào: "Lưu chưởng quỹ, tiểu tử Cố Thừa Duệ mang theo giá đỗ mà trước đây đã nói đến"
Lưu chưởng quỹ sửng sốt một chút, ông ấy quay đầu lại nghiêm túc đánh giá hắn, liếc mắt nhìn một cái rồi cười nói: "Hóa ra là Cố tiểu đệ, Lưu mỗ phải nhìn thật kỹ món đồ vật hiếm có theo như lời của ngươi."
Nói xong, ông ấy trực tiếp đi tới chỗ chiếc xe. Chu Oánh lập tức tiến lên, vén cái khăn ướt trên nắp hai cái lu nước lên, nàng chỉ vào lu nói: "Đây là giá đỗ, thích hợp làm món xào chay.
Cái này là mầm đậu nành. Tuy rằng cũng có thể xào không, nhưng bỏ thêm chút thịt heo vào, hương vị sẽ càng ngon hơn. Đương nhiên ăn kèm với thịt cá cũng cực kỳ thơm ngon."