Chương 65: Đẩy Mạnh Tiêu Thụ Giá Đỗ
Chương 65: Đẩy Mạnh Tiêu Thụ Giá Đỗ
Chương 65: Đẩy Mạnh Tiêu Thụ Giá Đỗ
Lưu chưởng quỹ nghe xong kinh ngạc nhìn về phía Chu Oánh nói: "Ngươi là Cố nương tử đúng không? Ngươi có thể nấu tất cả những món ngươi vừa nhắc đến phải không?"
"Đúng vậy, lúc trước nô gia đã làm qua tất cả những món đó, cho nên mới dám đề cử với ông."
"Được rồi, vậy không biết là Lưu mỗ có được cơ hội đánh giá một phen không nhỉ?"
"Tự nhiên."
"Hai vị mang theo đồ vật cùng đi với Lưu mỗ vào trong phòng bếp đi." Sau khi Lưu chưởng quỹ nói xong, ông ấy nói với tiểu nhị ở bên cạnh vài câu, sau đó dẫn theo bọn họ đi vào trong phòng bếp.
Vào đến phòng bếp, bởi vì trời vẫn còn sớm, bên trong chỉ có hai người phụ bếp đang xắt rau.
Lưu chưởng quỹ nói với hai người kia: "Các ngươi đi ra ngoài chờ một lát rồi mới làm việc sau."
"Vâng." Hai người phụ bếp vừa nghe thấy lập tức ngừng lại, cả hai tò mò liếc mắt đánh giá hai người rồi xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, Lưu chưởng quỹ mới xoay người, ông ấy mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Chu Oánh rồi nói: "Cố nương tử có thể xem một chút, còn cần cái gì cứ việc mở miệng."
"Chờ một lát." Chu Oánh đi dạo một vòng ở trong phòng bếp, nàng phát hiện ra trù nghệ của thời đại này đã phát triển không tồi, ít nhất các loại gia vị thông dụng đều có rất đầy đủ.
Đáng tiếc lại thiếu một loại gia vị mà nàng phải dùng cho món ăn hôm nay, điều quan trọng là trong trí nhớ của nguyên chủ có loại gia vị này. Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Lưu chưởng quỹ nói: "Lưu chưởng quỹ, không biết ở đây có ớt cay không? Chính là một loại trái dài bằng một ngón tay, có màu đỏ rực và ăn vào rất cay."
Lưu chưởng quỹ sửng sốt một chút, hiểu rõ nói: "Thứ mà ngươi nói chính là ớt. Nó chỉ được dùng ở những nơi ẩm thấp, rét lạnh. Ở chỗ chúng ta thật sự sử dụng ớt không nhiều lắm."
Sau đó, ông ấy hỏi: "Một hai phải dùng ớt sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi chờ một lát." Lưu chưởng quỹ nói xong, ông ấy xoay người đi ra. Chốc lát sau, ông ấy đi tới, ở trong tay nắm chặt một nắm ớt cay đưa cho nàng nói: "Đủ chưa?"
"Cũng đủ dùng rồi." Chu Oánh nhận lấy ớt, sau đó nàng chần chờ một chút nói: "Nếu ông chưa từng ăn qua ớt cay thì mời ông đi ra bên ngoài chờ chờ đợi. Trong chốc lát nữa, mùi thức ăn bay lên sẽ gây sặc."
"Hai vị xin cứ tự nhiên." Lưu chưởng quỹ nói xong bèn xoay người đi ra ngoài.
Cố Thừa Duệ đã biết dự tính của nàng, cho nên Lưu chưởng quỹ vừa đi ra ngoài, hắn đã trực tiếp xách một con cá trắm cỏ lên rồi bắt đầu xử lý nó.
Chu Oánh chuẩn bị sẵn phần giá đỗ cần dùng, tiếp theo nàng thái thịt thành hạt lựu để dùng sau.
Tiếp theo, nàng lại chuẩn bị đầy đủ những nguyên liệu cần thiết. Tuy nhiên, do không có tìm được hạt tiêu xanh nên nàng chỉ có thể lấy thêm một ít hạt tiêu để dự phòng.
Chờ sau khi mọi nguyên liệu đã được chuẩn bị xong, Cố Thừa Duệ cũng đã xử lý xong con cá kia, Chu Oánh mới tiến hành ướp cá.
Tiếp theo, nàng Cố Thừa Duệ giúp đỡ nhóm lửa, nàng bắt đầu xào rau.
Món xào đầu tiên chính là giá đỗ xào giấm, giá đỗ xào hẹ và cuối cùng là món giá đỗ xào thịt heo thái hạt lựu.
Sau khi nàng sắp xếp xong bát đĩa, nàng bắt đầu nấu món cá hầm ớt.
Bởi vì hạt tiêu và ớt cay phải được chiên sơ qua trước để tạo mùi thơm, cho nên trong nháy mắt bên trong nửa cái tửu lầu đều tràn ngập mùi hương cay rát khiến mọi người ho sặc sụa.
Nhưng mùi hương lại cực kỳ hấp dẫn, cho nên Lưu chưởng quỹ tuy rằng lúc ngửi thấy mùi ho sặc sụa, nước mũi nước mắt chảy ròng ròng nhưng ông ấy vẫn vội vàng chạy tới đây.
Đương nhiên là Chu Oánh và Cố Thừa Duệ cũng bị sặc không nhẹ, nhưng Cố Thừa Duệ là người thích ăn cay, cho nên hắn đã nhanh chóng thích ứng được mùi cay này. Hơn nữa, mùi thơm này đã kích thích con sâu thèm ăn trong bụng hắn rồi.