Chương 641: Hoàng Thượng Phát Uy
Chương 641: Hoàng Thượng Phát Uy
Chương 641: Hoàng Thượng Phát Uy
"Tạm thời không có."
"Vậy ngươi dẫn người đi chỗ ở của bọn họ một chuyến, đem Triệu gia đại công tử tới đây."
"Dạ." Thị vệ đáp một tiếng xoay người rời đi.
Lý công công thấy vậy cầm một ly nước lạnh trực tiếp tạt lên mặt Triệu đại nhân.
Rùng mình một cái rồi Triệu đại nhân tỉnh lại, khi thấy Hoàng thượng đứng trước mặt mình thì sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng..."
"Được rồi, kêu từ vạn tuế cũng thật vang dội, nhưng trong lòng chỉ mong trẫm chết sớm một chút chứ gì."
Triệu đại nhân vừa nghe, lập tức đổ mồ hôi lạnh, vội nói: "Thần không dám."
"Ta thấy ngươi dám lắm ." Hoàng thượng nói xong, lấy cáo trạng Triệu thị trên long án qua, quăng lên mặt ông ây.
Sau khi Triệu đại nhân nhận lấy, vội nhìn một cái, vừa đọc, cảm thấy hai mắt biến thành màu đen, đầu lại trống rỗng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hoàng thượng thấy vậy còn cái gì không hiểu, những gì bên trên viết tám phần đều là thật.
Nghĩ tới đây tiến lên trực tiếp đạp ông ây một cái, chờ sau khi ông ấy tỉnh lại nghiêm túc hỏi: "Nói đi, nói rõ ràng tất cả những gì ngươi đã làm mấy năm nay, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi một con đường sống."
Triệu đại nhân nghe xong, trong lòng không chỉ không thả lỏng, mà còn khóc không ra nước mắt.
Bởi vì ông ấy biết rõ, cho dù ông ấy khai ra, Hoàng thượng không giết ông ấy, Đại hoàng tử và Định An hầu phủ cũng sẽ không bỏ qua cho mình, quay về vẫn là chết.
Hoàng thượng nhìn biểu tình của ông ấy cũng biết ông ấy đang nghĩ gì, cười lạnh chất vấn: "Ngươi cảm thấy trẫm không bằng Tuệ vương, ngay cả tính mạng cả nhà ngươi cũng không cứu được."
"Không phải... , thần..."
"Cơ hội chỉ có một lần, dù sao trẫm của phải cho người thân của những quan viên chết oan một câu trả lời, nếu không trẫm tru di cửu tộc ngươi."
Lần này Triệu đại nhân hoàn toàn ỉu xìu, sau đó lau nước mắt nói: "Nếu thần khai hết, có thể bỏ qua cho các con của thần không ạ."
"Chỉ cần bọn họ không tham dự, tha cho bọn họ một mạng lại ngại gì."
"Thần thề, bọn họ thật sự không biết, thần cũng không dám để bọn họ biết."
"Vậy cứ nói đi."
"Kể ra, vẫn là mười năm trước, lúc thần thăng lên chức Tri phủ... ."
Bên này Chu Oánh rửa mặt xong ngồi bên mép giường, vừa bôi kem dưỡng da tay, vừa cảm khái nói: "Chẳng trách ai cũng tranh cái ghế dưới mông Hoàng thượng, ngươi chết ta sống. Chưa kể đến thời điểm mấu chốt cũng có tác dụng lắm nha."
"Nghe hàm ý của nàng, đã xảy ra chuyện gì rồi." Cố Thừa Duệ để sách xuống, xoay người ôm vai nàng hỏi.
"Tất nhiên, hơn nữa còn là chuyện lớn, so với việc Dương Thế Thành tham ô, cho vay nặng lãi còn lớn hơn." Chu Oánh cố tình thần bí nói.
Cố Thừa Duệ cười, hôn sâu một cái trên môi nàng nói: "Lần này phải nói chứ."
"Chàng giỏi lắm, buổi tối ta muốn uống canh ngân nhĩ hạt sen."
"Không thành vấn đề, giao cho ta."
Lúc này Chu Oánh mới dựa lên ngực hắn, nhỏ giọng kể chuyện Triệu phu nhân tìm mình, rồi đến vừa rồi Triệu đại nhân đã khai hết mọi chuyện cho hắn biết.
Cố Thừa Duệ nghe xong lại hít một hơi, nếu như không nhớ lầm, một phủ của Đại Minh có thể bố trí từ mười đến mười hai huyện.
Nói cách khác, bọn họ ít nhất đã ra tay giết ba đến bốn huyện lệnh thất phẩm thành tích vượt trội.
Xem ra lần này không chỉ có Triệu đại nhân ngã ngựa, Đại hoàng tử chắc cũng ngã.
Sau đó ôm nàng hôn một cái nói: "Hôm nay thật may nàng không trực tiếp đồng ý hợp tác với Triệu phu nhân, nếu không chúng ta sẽ bị bà ta kéo xuống nước."
"Ta lại không ngốc, nếu không phải thấy chuyện quá lớn, ta cũng lười quản."
"Đúng, đúng, đúng, nha đầu nhà ta thông minh nhất."