Chương 646: Xuất Giá
Chương 646: Xuất Giá
Chương 646: Xuất Giá
Cố Uyển Ninh nghe nàng nói như vậy, lại nghĩ đến Thôi thị, mặc dù bà ấy không thể nói là yêu Dương Thế Thành được, nhưng mà bà ấy vẫn cố gắng rất nhiều vì ông ta.
Cho nên cuối cùng bị mất hết danh tiếng, còn mất cả mạng.
Chu Oánh thấy nàng ấy nghe lọt tai, tiếp tục nói: "Con người Thuỵ Vương đó không tồi, chỉ cần muội không phạm phải sai lầm gì lớn, hắn ta sẽ không làm khó muội, cho nên muội hoàn toàn không cần phải lo lắng.
Chỉ có điều ta còn phải nhắc nhở muội một chút, bên trên muội còn có một chính phi, muội phải giải quyết tốt mối quan hệ của hai người, nếu không trong hai người các muội, đặc biệt là muội sẽ không được tốt đâu."
"Giải quyết như thế nào?"
"Một là cung kính, không cần phải nói nhiều, muội cũng hiểu rõ rồi. Hai là bổn phận, bổn phận của muội chính là hầu hạ Vương gia, tâm của muội cũng nên dùng trên người hắn ta, cố gắng để cho hắn ta thích muội, quen với muội. Nói thẳng ra là, địa vị của muội ổn định hay không, chính là dựa vào tâm trạng của Vương gia, chứ không phải là những nữ nhân khác."
"Nhưng mà cũng phải có mắt nhìn một chút, đề phòng bị người khác hãm hại. Một điều cuối cùng, chính là không được vượt rào, không nhúng tay vào những chuyện không phải của muội, không tranh giành những thứ không thuộc về muội. Chỉ cần muội làm được ba điều này, dù cho Vương phi có tìm muội gây chuyện, Vương gia cũng sẽ đứng về phía muội." Chu Oánh nói đến đấy, đột nhiên nhớ tới những tính toán lúc trước của đám người Tứ hoàng tử.
Xem ra nàng phải để mắt nhiều hơn tới Thuỵ Vương phủ mới được.
Sau đó hàn huyên tâm sự thêm vài câu, Cố Uyển Ninh tâm sự trùng trùng trở về tiểu viện của mình.
Chớp mắt đã đến ngày Cố Uyển Ninh xuất giá.
Từ sáng sớm Chu Oánh đã bận rộn, đầu tiên là tiếp đón người từ Lễ bộ tới tắm rửa trang điểm cho Cố Uyển Ninh.
Khiến cho nàng bất ngờ chính là, người toàn phúc lại chính là An Lão Vương Phi.
Sau khi trang điểm xong cho nàng ấy, còn lén đứa cho Cố Uyển Ninh một ngàn lượng bạc là tiền áp đáy hòm.
Sau đó chính là các nhà cho thêm của hồi môn, nói thật là cũng không có nhiều người, ngoại trừ những người thường xuyên qua lại, thì cũng chỉ còn có một mình Minh Ngọc là toàn tâm toàn ý thêm của hồi môn.
Tuy nhiên chỉ cần mỗi mình nàng ấy đã cho mười rương đồ cưới, cũng coi như là thu hoạch tương đối khá rồi.
Đợi khi bận rộn gần xong, Thuỵ Vương cũng tới.
Bởi vì không có cha nương, cho nên Cố Thành Lâm cản đường đòi một bao lì xì lớn.
Cố Thừa Duệ trực tiếp cõng nàng ấy ra kiệu hoa, sau đó cùng với Cố Thành Lâm mang theo đồ cưới đưa nàng ấy đến Thuỵ Vương phủ.
Đợi sau khi đội ngũ rước dâu đi xa, Chu Oánh mới ra ngoài hất một chậu nước, coi như xong việc.
Sau khi quay về chiêu đãi và tán gẫu với mọi người một lát, tiếp theo chính là khai tiệc, chiêu đãi những người tới thêm của hồi môn.
Sau bữa ăn, mọi người ra về gần hết, An Lão Vương phi tới tìm nàng nói: "Nha đầu, ở đây có dưa leo không, để ta mang về một ít?"
"Có đấy, nhưng mà không nhiều lắm, nếu không mai ta mang qua cho người nhé."
An Lão Vương phi lắc đầu nhỏ giọng nói: "Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, gần đây bụng không ổn lắm, chỉ là ta muốn ăn thứ gì mát mát nhiều nước chút để hạ hoả thôi."
Chu Oánh nghe xong hơi sửng sốt, đây không phải là bị táo bón à, sau đó hỏi: "Tại sao người không bốc thuốc mà uống, để lâu không tốt cho cơ thể đâu."
An Lão Vương phi lắc đầu, khuôn mặt mập mạp nhăn thành một đống nói: "Không thích uống thuốc nước đâu, đắng lắm."
"Vậy ngài chờ ta một lát, ta đi lấy cho người." Chu Oánh nói xong rồi xoay người đi xuống phòng bếp."
Nhưng mà trong phòng bếp chỉ còn mỗi hai quả dưa leo, cũng may đám người hầu đều đã đi ăn cơm rồi, nàng trực tiếp lấy ra năm quả từ trong không gian, đưa cho ma ma bên người.
Sau khi tiễn An Lão Vương phi, Chu Oánh lập tức đi về phòng nằm xuống.
Tuy nhiên nàng cũng không ngủ, mà là phóng thần thức ra, nhìn về phía Thuỵ Vương phủ.
Lúc này yến hội trong Vương phủ cũng gần tan hết, bởi vậy Chu Oánh đã lập tức tìm được phòng cưới.