Chương 649: Báo Tin
Chương 649: Báo Tin
Chương 649: Báo Tin
"Vậy chàng phải lựa lời rồi hẵng nói đấy."
"Yên tâm đi, ta sẽ nói là ngày hôm qua lúc đi nhà xí thì ta đụng phải một người, sau đó nhận ra nàng ta là Kiều Lan Lan. Còn về những thứ khác, ta nghĩ không cần ta phải nhiều lời chắc hẳn huynh ấy cũng sẽ xem xét chuyện này. Chỉ cần huynh ấy theo dõi Kiều Lan Lan thì nàng ta đừng mong có thể làm ra được bất cứ chuyện xấu gì."
"Trong lòng chàng hiểu rõ là được, phải rồi, sau khi hạ triều nhớ phải trở về ăn cơm, đừng quên Lưu gia phái người lại đây."
"Ừm, ta biết rồi. À đúng rồi, nàng bớt chút thời giờ sửa sang lại lều lớn cùng kỹ thuật gieo trồng khoai lang. Sau này ta sẽ tổng hợp căn cứ vào tình hình thực tế để tóm tắt lại và in sách sớm nhất có thể."
"Dạy cho ta đi."
"Trời còn sớm, nàng ngủ tiếp một lúc nữa đi." Cố Thừa Duệ nói xong lập tức đứng dậy bắt đầu mặc y phục.
Sau khi hắn đi rồi, vốn dĩ Chu Oánh còn cho rằng mình sẽ không ngủ được nữa nhưng không ngờ tới nàng lại nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa thì mặt trời cũng đã lên cao.
Ăn xong nàng đi thẳng vào thư phòng, sau đó lấy ra những cuốn sách mà mình đã thu thập được từ kiếp trước bắt đầu nghiêm túc chọn lựa ghi chép.
Lúc này, sau khi Cố Thừa Duệ hạ triều thì hắn mới nhớ ra bởi vì chuyện tân hôn nên Thụy Vương cũng không tới thượng triều.
Nhưng sau khi ăn xong hắn lại chạy tới thôn trang bởi vậy mới tìm được Chu Hoài Minh. Cố Thừa Duệ nói lại chuyện Kiều Lan Lan cho hắn ta nghe: "Việc này phải nhanh chóng để Vương gia điều tra rõ. Nếu như nàng ta đúng là Kiều Lan Lan thì Vương phủ có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Chu Hoài Minh nghe hắn nói như vậy cũng nhanh chóng nhớ ra người đó là ai.
Bởi vì án tử của Kiều gia năm đó chính là do hắn ta đốc thúc, quan trọng nhất chính là Kiều gia suýt chút nữa đã lấy mạng của hắn ta cho nên hắn ta có muốn quên cũng khó.
Thế nhưng hắn ta không ngờ tới sẽ còn có cá lọt lưới.
Xem ra thật sự cần phải điều tra kỹ càng mới được, lúc sau hắn ta mới gật đầu nói: "Ta đã nhớ rõ việc này rồi, ta sẽ tự mình đi nói với Vương gia."
"Vậy thì tốt, việc này giao cho ngài, một lát nữa ta sẽ đi đến thôn trang." Cố Thừa Duệ nói xong cũng đi về thẳng nhà.
Sau khi Chu Hoài Minh ra khỏi cung, hắn ta đi thẳng tới Vương phủ vừa lúc thuận tiện có thể ăn ké cơm ngon.
Quả nhiên lúc hắn ta đến, Thụy Vương đang ăn cháo kê hải sâm, bên cạnh còn để thịt bò ngâm tương, trứng gà, cùng hai đĩa đồ ăn kèm và một đĩa bánh hoa cuốn.
Trông thấy hắn ta vào, Thụy Vương ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Sao mới sáng sớm mà huynh đã tới đây vậy?"
Chu Hoài Minh ngồi đối diện hắn ta mở lời trêu chọc: "Biết hôm nay đệ nhất định ăn bữa ngon nên mới cố ý tới đây ăn ké."
Thụy Vương hờ hững liếc mắt nhìn hắn ta sau đó sai hạ nhân bưng cơm lên cho hắn ta.
Mãi đến khi ăn xong, hạ nhân đều lui ra hết thì Thuỳ Vương mới mở miệng hỏi: "Nói đi, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
"Không phải gấp mà là bất an." Chu Hoài Minh nói tới đây lại nhỏ giọng nói nguyên văn lại lời Cố Thừa Duệ đã nói cho hắn ta: "Có thể nói Kiều Lan Lan này đã có thâm thù đại hận với chúng ta. Theo ta chúng ta phải nghiêm túc điều tra việc này, nếu không phải nàng ta thì tốt nhưng nếu như đúng thì có nhiều thứ phải điều tra đấy."
Thụy Vương nghe xong chỉ ừ một tiếng, sau đó hắn ta sai người gọi Phùng thúc lại đây. Sau khi nói ra sự tình cho ông ấy biết, hắn ta lại nói: "Ông sai người theo dõi nàng ta trước, nếu như phát hiện có gì đó không ổn cũng đừng nóng vội để lộ ra, để xem nàng ta có đồng loã nào ở trong phủ hay không."
"Thuộc hạ đã hiểu, hiện tại sẽ đi thu xếp ngay."
"Ừm, nhớ phải cẩn thận."
Sau khi Phùng thúc đi rồi, Thụy Vương đứng dậy nói với Chu Hoài Minh: "Đi thôi, vừa lúc có việc tìm huynh."
"Được rồi, ta đây có tính là đang chui đầu vô lưới không." Chu Hoài Minh không tình nguyện đứng dậy nói.
Buổi trưa hôm đó, người mà Phùng thúc phái đi chạy tới báo cáo, người này nói Kiều Lan Lan đã hạ dược vào canh gà mà Cố Uyển Ninh sẽ uống vào buổi trưa.
Phùng thúc nghe xong không khỏi kinh hoàng, ông ấy lập tức chạy tới nơi Cố Uyển Ninh đang ở.
Vừa kịp lúc Cố Uyển Ninh đang chuẩn bị uống canh gà, ông ấy lập tức tiến lên nói: "Trắc phi nương nương, Vương gia có chuyện muốn truyền lời với người?"
Cố Uyển Ninh lập tức thả chén xuống hỏi: "Phùng thúc, Vương gia có gì muốn nói sao?"