Chương 648: Xác Định Thân Phận
Chương 648: Xác Định Thân Phận
Chương 648: Xác Định Thân Phận
"Chàng chờ một chút." Vừa dứt lời Chu Oánh đã đi đến thư phòng cầm theo tờ giấy cùng một cây bút chì đến sau đó nhanh chóng phác hoạ lại dáng vẻ khi Kiều Lan Lan đã béo lên.
Nàng đưa cho hắn hỏi: "Chàng nhìn thử xem, xem chàng có biết người này không, chính nàng ta là người đã hạ dược."
Nói tới đây nàng lại dừng một chút rơi vào trầm tư, nói: "Ta luôn cảm thấy nàng ta trông rất quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu rồi nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra đã từng gặp ở đâu."
Cố Thừa Duệ nhận lấy, sau khi cẩn thận nhìn kỹ một lúc dường như cũng chìm vào suy tư rồi mới trả lời: "Đúng là có hơi quen mắt, thế nhưng trong thoáng chốc ta cũng không nhận ra được. Nàng thử suy nghĩ lại xem, xem nàng ta còn có đặc điểm gì rõ ràng hay không?"
"Đặc điểm?" Chu Oánh nhớ lại, ngoại trừ khuôn mặt dữ tợn kia thì quả thật nàng không nhớ ra được gì.
Sau đó thông qua không gian nàng lại lần nữa nhìn về phủ Thụy Vương, sau đó tìm khắp phòng hạ nhân một vòng, cuối cùng cũng tìm được nữ tử kia.
Sau khi cẩn thận đánh giá lại một lượt, nàng phát hiện trên mặt nàng ta có không ít vết rỗ, gần tai phải có một vết mụn cóc, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Sau khi rời khỏi, nàng trực tiếp nói đặc điểm của người này cho hắn nghe.
Cố Thừa Duệ nghe xong lại rơi vào trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được đó là ai.
Sau đó hắn nói: "Tạm thời cứ mặc kệ nàng ta đã, ta phải đi hái dưa ăn, sắp đói chết rồi."
"Buổi tối chàng còn chưa ăn no à?"
"Buổi trưa uống nhiều rượu nên ăn uống không thấy ngon miệng, quả đúng là ăn chưa đủ no."
Sau khi nói xong, Cố Thừa Duệ đã đi ra ruộng hái hai quả dưa gang mang về rửa sạch cắt thành từng miếng sau đó đặt lên bàn nói: "Muốn ăn thì tự mình lấy nhé."
"Cứ để đó đi, chàng để ý nồi nhé để ta đi ra ruộng nhìn xem những thứ đó thu hoạch được chưa." Chu Oánh nói xong lại lần nữa đi ra ngoài bận rộn.
Thu hoạch xong những thứ đã chín, lần này nàng lại trồng hết bông.
Bởi vì năm nay khoai lang và lúa mì đã phổ biến rộng rãi, nàng nghĩ đến loại bông này chắc chắn không được trông nhiều lắm.
Nhưng bốn năm rồi không thu hoạch bông, chắc chắn mùa đông năm nay sẽ khan hiếm. Làm vậy nàng không chỉ có thể giúp đỡ được một số người nghèo ở ngoài mà còn có thể kiếm được một số tiền lớn nếu như trông nó.
Sau đó nàng lại đi qua miếu Mẫu Thần nhìn thoáng qua toàn bộ Đại Minh, sau khi xác định ngoại trừ việc yêu cầu một số vật tư bên ngoài thì không còn vấn đề gì, nàng lựa chọn gửi đi một ít.
Bận rộn xong việc cũng là lúc gần như đã hầm xong ngỗng, hai người mỗi người ăn một chút cùng rượu trắng, sau khi tắm rửa xong thì đi ra không gian ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn đang tờ mờ sáng, đột nhiên Cố Thừa Duệ ngồi bật dậy nói: "Ta nhớ ra người đó là ai rồi?"
Chu Oánh đang ngủ say thì bị giật mình, nàng tỉnh lại tức giận đập hắn mấy cái: "Làm cái gì thế, chàng không biết làm vậy sẽ hù chết người ta sao?"
"Xin lỗi, không phải do ta quá kích động sao?" Cố Thừa Duệ nắm lấy nắm đấm của nàng sau đó vỗ lưng nàng.
"Phải rồi, vừa rồi chàng kêu cái gì đấy?"
"Ta nhớ ra tới, cái người hạ dược mà ngày hôm qua nàng nói ấy?"
"Ai?"
"Nàng còn nhớ Kiều Lan Lan không?"
"Kiều Lan Lan?" Chu Oánh sửng sốt một chút, sau đó nói lời trêu chọc: "Chính là đóa hoa đào thối của chàng đúng không?"
"Đúng vậy, chẳng qua là do nàng ta mập lên rất nhiều, hơn nữa đã mấy năm không gặp cho nên tạm thời không nhận ra thôi. Nhưng nếu như nhìn kỹ vào mỗi điểm thì vẫn có thể nhận ra được."
Chu Oánh nghe xong cũng đột nhiên nghĩ tới chuyện năm đó Tô Lão Thất đã đồng ý cứu Kiều Lan Lan, nàng khó chịu nói: "Xem ra có quyền thế đúng là rất tốt. Năm đó Kiều Lan Lan bị đi đày đi mà Khang Vương vẫn có thể cứu nàng ta ra được."
"Thông tin kém phát triển chính là như vậy đấy, chỉ cần mua được người thì báo đã chết là được. Xem ra phải thật sự nên nhắc nhở Thụy Vương một chút, nếu không không biết chừng sẽ xảy ra chuyện."