Chương 659: Bắt Đầu Ra Tay
Chương 659: Bắt Đầu Ra Tay
Chương 659: Bắt Đầu Ra Tay
"Vậy thần xin cáo lui." Cố Thừa Duệ nói xong lập tức xoay người đi ra ngoài.
Hoàng thường ở phía sau nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên ý cười mà nói: "Bây giờ ngươi muốn chỉ lo thân mình, sợ rằng đã muộn rồi."
Vừa ra khỏi cổng cung, hắn lại gặp được Khang Vương, trong mắt Cố Thừa Duệ lập tức hiện lên vẻ không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn bước tới chào hỏi: "Hạ quan bái kiến Khang Vương."
"Không cần đa lễ, nhanh đứng lên đi." Khang Vương đỡ hắn dậy, lên tiếng hỏi: "Chuyện ngày hôm qua, bổn vương đã nghe Trắc phi nói rồi, nàng ta cũng chỉ là vô tình mà thôi, vẫn mong các ngươi đừng trách nàng ta."
"Chỉ là một trận cãi vã nhỏ thôi, không có gì đáng trách, nếu như Vương gia không có việc gì khác, thần xin phép về nhà ăn sáng."
"Hay là tới phủ ta dùng bữa đi? Dù sao chúng ta cũng là biểu huynh đệ, mà vẫn chưa từng ngồi với nhau dùng một bữa cơm."
"Đợi tới khi tửu lâu mở cửa đi, tới lúc đó chúng ta đến tửu lâu vui vẻ gặp mặt, hạ quan ăn xong còn phải tới thôn trang bận chút việc."
"Thôn trang đó đâu có cần ngươi phải xử lý, giao cho hạ nhân là được rồi."
"Ngài đã quên mất chức vụ của hạ quan rồi, hạ quan đang nghiên cứu cách làm ruộng, nếu như hạ quan không tự mình quan sát vậy thì sao có thể ghi chép lại được."
Khang Vương thấy nói với hắn như nước đổ đầu vịt thì có chút không vui, nhưng vẫn nói: "Vậy được, hôm khác có thời gian chúng ta lại nói chuyện."
"Vậy thần xin cáo lui." Cố Thừa Duệ nói xong, chắp tay cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đồng thời sau khi quay người đi, sắc mặt hắn cũng trầm xuống, xem ra các bên đều mượn lý do là vì con cái mà đã bắt đầu ra tay, sau này bản thân thật sự phải cẩn thận hơn.
Sau khi trở về, dùng bữa xong, hắn kể lại sự việc cho Chu Oánh và nói: "Sau này nàng cũng nên chú ý hơn một chút, đừng để ý đến những lời mà bọn chúng nói."
"Ta biết rồi."
"Nàng nói xem có phải đến lúc chúng ta nên có một đứa con rồi không?"
"Thành thật mà nói, bây giờ Thụy Vương không ở đây, thật đúng là thử thách chúng ta, bây giờ thật sự không thích hợp."
"Cũng phải, sợ rằng Tuệ Vương sẽ sớm trở lại, khi hắn trở lại nhất định sẽ có chút náo loạn, tốt nhất là chúng ta vẫn nên chờ đợi thêm."
"À, đúng rồi, hôm nay ta đi với chàng tới xem thôn trang mới, xem Phương thúc ở đó đang làm thế nào."
"Vậy chúng ta cùng đi."
"Đợi ta một chút, ta đi thay y phục." Chu Oánh nói xong thì vào trong phòng nhanh chóng thay đồ, sau đó cùng hắn xuất môn.
Đầu tiên là đưa Cố Thừa Duệ tới thôn trang, sau đó Thạch Trúc mới đánh xe ngựa đi tới thông trang mới.
Khi đi được nửa đường, Chu Oánh nhìn thấy cuốn sổ mà Cố Thừa Duệ đánh rơi, vì vậy đành phải quay xe đi đưa lại cho hắn.
Đồng thời nàng cũng âm thầm quyết định, khi quay trở về sẽ mua thêm một chiếc xe ngựa, nếu không những khi có chuyện xảy ra, vậy thì sẽ rất bất tiện nếu như chỉ có một chiếc xe ngựa.
Sau khi tới thôn trang, Chu Oánh vừa vén rèm lên, trong miệng đã bị thổi một ngụm đất, đôi mắt cũng bị làm cho mê mẩn không mở ra được.
Thạch Trúc cũng không khá hơn là bao, thế nhưng vẫn đưa cho nàng một chiếc mũ và nói: "Phu nhân, gió mạnh quá, xin hãy đội mũ vào."
"Vẫn là ngươi nên đội đi." Chu Oánh nói xong thì lập tức quay trở lại xe, sau đó từ trong khoảng trống dưới gầm bàn lấy ra một chiếc khăn che mặt.
Sau khi xuống xe, nàng ngẩng đầu nhìn nhóm người đang sục sôi khi thế xây nhà, nàng quay đầu bảo Thạch Trúc buộc xe ngựa lại rồi cùng nàng đi vào trong.
Một dãy ký túc xá bằng gạch được xây dựng mới tinh, các chuồng bò, chuồng cừu, chuồng lợn và chuồng gà mới cũng đã được hoàn thành.
Hiện tại thứ mà nhóm người này đang xây dựng chính là khố phòng.
"Phu nhân, vẫn là người lợi hại, tiểu nhân còn tưởng rằng mình đã nhận nhầm rồi." Lúc này Phương Trang Đầu đi tới và nói.
"Ghé qua xem tiến độ, nơi này dự tính bao giờ có thể hoàn công?"
"Khoảng mười ngày nữa, khố phòng phải được xây dựng thật kiên cố, không thể xây dựng một cách cẩu thả."